41 CHƯƠNG 41
Lan Thương các cháy, tuy rằng sai ở Vương Thọ, nhưng luận tội thì chủ quản Lưu Dục cũng đứng mũi chịu sào.
Đại sảnh rất ít sử dụng trong Hàn Vương phủ, ba người Lưu Dục, Vương Phúc, Vương Thọ quỳ trên mặt đất đã sắp một canh giờ.
42 CHƯƠNG 42
Bị ấn xuống mặt đất lạnh như băng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Đường Tống cũng bắt đầu run rẩy lên.
Bốn mươi trượng, hẳn là không đánh chết người đi? Chỉ cần không chết, sẽ không tính là có lỗi với nương đi? Đường Tống trong lòng âm thầm trấn an chính mình.
43 CHƯƠNG 43
Thời gian như nước chảy, thoáng cái đã bốn năm trôi qua.
Đường Tống đã từ thiếu niên mảnh mai thanh lệ, biến thành một thanh niên cao gầy tuấn tú.
44 CHƯƠNG 44
Mỗi lần tiệc tối đêm ba mươi tết hàng năm thoáng nhìn qua, đều làm cho Tần Loan thấy Đường Tống càng tâm dương khó nhịn. Mắt thấy Đường Tống từ thiếu niên gầy yếu như mầm đậu xanh trổ mã thành thanh niên tuấn tú phi phàm, mà Hàn Vương lại chẳng có dấu hiệu phiền chán, ngược lại càng thêm sủng nịch.
45 CHƯƠNG 45
Bốn năm trước hai mươi trượng kia, cơ hồ thật sự muốn lấy mạng Đường Tống. Từ ngày đám Lưu Dục đi rồi, Đường Tống bắt đầu phát sốt, vết thương trên người tuy rằng được tỉ mỉ xử lý, vẫn là sưng to lên.
46 CHƯƠNG 46
Lưu tổng quản bẩm báo xong, Tần Phượng Tê cũng đã bước đến cầu nổi, không nhanh không chậm tiến qua.
Vào đình nghỉ mát, Tần Phượng Tê qua loa hướng Hàn Vương làm lễ xong, ngồi thẳng ở ghế con đối diện Đường Tống cùng Hàn Vương, hiển nhiên đã phi thường quen thuộc với hai người.
47 CHƯƠNG 48
Ngày hôm nay, Đường Tống cùng Hàn Vương đến Trí Viễn lâu của Lư Khâu Tĩnh Viễn nói chuyện trời đất, Tần Phượng Tê bởi vì có việc làm ăn nên không đến.
48 CHƯƠNG 49
Tháng chín, tin tức Hồng Ân Đế trúng độc lan truyền nhanh chóng, đồng thời có đồn đãi nói, người hạ độc chính là đương triều thái sư —— Tần Loan.
49 CHƯƠNG 50
Yên tâm đem chuyện mua chuộc quan viên cùng ly gián Hàn Vương cùng Tứ Hoàng tử giao cho Tần Phượng Tê xử lý, Tần Loan lập tức ra tay điều tra một sự kiện khác, chính là lời đồn về chuyện hoàng đế trúng độc.
50 CHƯƠNG 51
Cái này, Tần Loan thật đúng là luống cuống.
Cái hoảng thứ nhất, lão không nghĩ tới Khải Phạm lại còn có chuyện gạt lão ấy; cái hoảng thứ hai, hiện tại “Thần y” chữa bệnh cho Hoàng Thượng là Khải Phạm tìm tới, cứ như vậy, mặc kệ Hoàng Thượng có thật sự trúng độc hay không, hoặc có cái gì xảy ra đi nữa, đều cùng lão thoát không được quan hệ.
51 CHƯƠNG 52
Ngày hôm đó, Đường Tống cùng Hàn Vương lại đi xe tới phủ Tứ Hoàng tử, đến dự Cúc hoa yến do Lư Khâu Tĩnh Viễn tổ chức( Thúc Thúc: ai nha, tên hảo *** đãng a! Hàn Vương: đồ không CJ, PIA phi.
52 CHƯƠNG 53
Hôm sau sáng sớm, Tần Phượng Tê là bị một trận nổ làm bừng tỉnh.
Say rượu làm cho đầu Tần Phượng Tê ong ong lên, trong đầu giống như mở lò rèn, vô số chày nhỏ không ngừng gõ vào thần kinh hắn.
53 CHƯƠNG 54
“Ai nha, ngươi làm sao?” Nhìn thấy Tần Phượng Tê nửa bên mặt phải sưng lên, Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi hoảng sợ, vội vàng phân phó quản gia đi tìm thầy thuốc.
54 CHƯƠNG 55
“Ngươi là bảo bối của ta, ngươi dù muốn ánh trăng trên bầu trời ta cũng sẽ hái xuống cho ngươi. . . . . . ”
Ngày hôm sau sáng sớm, Hàn Vương lặng lẽ rời khỏi giường, cẩn thận không kinh động đến Đường Tống còn đang say sưa ngủ.
55 CHƯƠNG 56
Trong đại sảnh, Lư Khâu Tĩnh Viễn từng cơn từng cơn ho khan, quản gia ở bên cạnh đã nhìn ra chủ tử nhà mình là giả bộ ho khan, nhưng Tần Phượng Tê nhìn ngoài cửa xuất thần không phát hiện, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lư Khâu Tĩnh Viễn.
56 CHƯƠNG 57
Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất, mùa thu cũng đi tới cuối. Một hồi tiểu tuyết bắt đầu rơi, dấu hiệu mùa đông Sư quốc buông xuống. Rất nhiều người nhớ tới mùa đông này, đều nói, mùa đông năm ấy thật sự là lạnh a!
Tần Loan tra xét thật lâu, cũng không điều tra ra nơi phát ra lời đồn Hoàng Thượng trúng độc, hơn nữa thông qua Tần Phượng Tê lão cũng gặp được Âu Dương thần y trong truyền thuyết kia.
57 CHƯƠNG 58
“Vì cái gì Phạm Nhi nhà chúng ta chỉ thích Tiểu Đông Qua không thích mẫu thân ta đây mà? Có phải nó chê ta già rồi không?” Giống như ngại mình còn nói chưa đủ, Vinh quý phi tiếp tục thêm mắm thêm muối.
58 CHƯƠNG 59
“Tống Nhi, ngươi có đang nghe nương nói chuyện không?” Nhìn đứa con không biết là lần thứ mấy thất thần, Lữ Thị bất đắc dĩ kêu.
“A?” Nghe được mẫu thân hỏi, Đường Tống lúc này mới ý thức được hóa ra vừa rồi mình lại thất thần.
59 CHƯƠNG 60
Hàn Vương đi rồi, kinh thành liên tiếp hạ vài đợt tuyết, lần sau lớn hơn lần trước.
Mặt đường đã tích một tầng băng thật dày, tựa như đáy lòng Đường Tống tưởng niệm đối Hàn Vương thật dày.
60 CHƯƠNG 61
Buổi sáng, Đường Tống cố lấy dũng khí đi vào Hạo Nhiên thính, nhưng không nhìn thấy Hàn Vương, chỗ ngồi thuộc về chủ nhân Vương phủ như trước bình thường rỗng tuếch.