21 CHƯƠNG 21
Bữa điểm tâm ngày hôm sau, lẽ ra nên là thời gian Hàn Vương hóng gió ở Du Nhiên đình, đã sắp qua bữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Tống cùng Hàn Vương, Lưu tổng quản không khỏi lo lắng.
22 CHƯƠNG 22
Đường Tống mơ thấy mình về ngôi nhà trước kia, tiểu viện vẫn u tĩnh như trước. Cây đại hòe trong viện còn chưa bị thiêu hủy, cái tổ chim thật to trên cây mới vừa nở một chú chim hỉ thước non đang ríu rít đòi ăn.
23 CHƯƠNG 23
Đường Tống tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, Lưu Dục nghe tin chạy đến.
“Tiểu Đường, ngươi khỏe lên chút nào chưa?” Lưu Dục vào cửa, không để ý tới sắc mặt Vương Phúc đen thui, chạy thẳng đến trước giường, kéo lại cánh tay tái nhợt của Đường Tống.
24 CHƯƠNG 24
Tựa hồ như cảm giác được gì, người nọ đột nhiên mở to mắt. Con ngươi sắc bén như trước, nhưng không băng hàn thấu xương như trong dĩ vãng.
25 CHƯƠNG 25
Thấy tiếng cười tiếng hoan hô truyền ra từ phòng nhỏ vì sự xuất hiện của mình mà đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, trong không khí bồng bềnh một loại hương vị trầm trọng làm cho người thần kinh luôn luôn thô như Lưu tổng quản cũng cảm nhận được.
26 CHƯƠNG 26
Đường Tống phải về bên người Hàn Vương làm người hầu là chuyện mọi người đều dự kiến, mục đích Lưu tổng quản hôm nay tìm đến Đường Tống trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng.
27 CHƯƠNG 27
“Không xong” , Đường Tống trong lòng thầm kêu một tiếng, không cẩn thận từ trong ngực văng ra chính là quyển sách chết tốt cũng không chết《 Long dương bí tịch 》kia.
28 CHƯƠNG 28
“Quyển sách này thật sự là võ công bí tịch sao? Chiêu thức cũng thực quái dị. Hơn nữa… người trong sách như thế nào lại không mặc quần áo?” Hàn Vương giơ sách lên, giả bộ hoàn toàn không hiểu hỏi Đường Tống.
29 CHƯƠNG 29
Đường Tống đến, mang vào cuộc sống của Lư Khâu Sương Hàn một loạt màu sắc. Tựa như một chồi non bất tri bất giác mọc lên trong gió lạnh. Người kia nghe được tiếng bước chân cũng không vội vàng rời đi, không chần chừ không trì hoãn hướng Du Nhiên hồ đi tới.
30 CHƯƠNG 30
“Vậy. . Chúng ta cùng nhau luyện đi. ” Hàn Vương giơ bản “long dương bí tịch” kia lên, nghiêm trang nói.
Đường Tống nghe xong những lời này, cư hồ muốn ngất xỉu.
31 CHƯƠNG 31
Vừa nghe Hàn Vương hỏi như vậy, tranh minh họa trong sách cùng sự thật ở trong đầu Đường Tống loạn thành một đống, tạo nên một hình ảnh kiều diễm có thể khiến người khác phun máu, mà diễn viên chính là Đường Tống cùng Hàn Vương, Đường Tống cảm giác trong đầu “ông” một tiếng, mặt đỏ đến mức có thể chảy máu.
32 CHƯƠNG 32
Hàn Vương từ lúc bắt đầu là mút vào chuyển thành dùng răng nanh cọ xát, động tác nhìn như không lưu loát nhưng cũng tạo cho Đường Tống vốn ngây ngô một trải nghiệm mãnh liệt.
33 CHƯƠNG 33
Sáng sớm, một loạt tia sáng nghịch ngợm ngoài cửa sổ không khép kín, trộm đi vào phía trong tấm lụa mỏng, dừng lại trên thân thể hai người khoái hoạt ôm nhau ngủ.
34 CHƯƠNG 34
Buổi tối, lúc Đường Tống nhìn mấy khí cụ trong sách thật sự ở trên giường của Hàn vương, dự cảm đáng sợ lúc trước của y rốt cuộc đã thành sự thật.
35 CHƯƠNG 35
Đường Tống nhu thuận rất nhanh bị Hàn vương lột không còn một mảnh, tuy rằng trong quá trình Đường Tống cũng từ chối tượng trưng vài cái, nhưng chỉ giống sợi râu của con tôm nhỏ mà thôi.
36 CHƯƠNG 36
Một khắc gió xuân thổi qua kia, mùa xuân càng không thể vãn hồi.
Nửa tháng tiếp theo, Hàn Vương nếm được ngon ngọt cơ hồ mỗi ngày đều kéo Đường Tống vào phòng ngủ “luyện công”.
37 CHƯƠNG 37
Hàn Vương hưng phấn lật quyển “long dương bí tịch”, nghĩ nhanh tìm ra cái gì đó để chơi, sợ chậm Đường Tống sẽ đổi ý.
Ân, quất roi da? Hắn chỉ quen dùng binh khí là kiếm, mà nơi này cũng không có roi da, xem ra cái này dùng không được.
38 CHƯƠNG 38
Lưu tổng quản đang vì lần này Hàn Vương “thủ hạ lưu tình” mà âm thầm lấy làm kỳ lạ. Đường đường Hàn Vương đại nhân của lão đã muốn tự động xem chính mình là “tội nhân” , đang khẩn cầu Đường Tống bị bỏng mấy “đồng tiền” tha thứ cho.
39 CHƯƠNG 39
“Tiểu dân Tần Phượng Tê bái kiến Hàn Vương, khẩn cầu Hàn Vương cho gặp. ” Ngoài phòng, một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên.
Nghe được ba chữ “Tần Phượng Tê”, tay Đường Tống run lên, làm trái nho mọng nước Hàn Vương cho y rơi xuống lăn tròn.
40 CHƯƠNG 40
Tần Phượng Tê đang muốn mở miệng nói gì đó, giảm bớt không khí xấu hổ, lại bị một người xông vào cắt ngang.
“Chủ tử, chủ tử, không xong rồi.