1 Băng Diễm quỳ trên mặt đất,tựa đầu vai đỡ xuống hành lí nặng trịch,bất chấp đầu vai cùng lưng có vết sưng đỏ,nhanh chóng đi hai bước đến con ngựa cao to toàn thân trắng tuyết,chốn tay,khom người làm ghế ngựa đỡ
Một đôi giày da tuyệt mĩ giẫm lên lưng Băng Tuyết, tuy rằng có cách một tầng quần áo nhưng vẫn chạm tới vết thương cũ chưa khép miệng.
2 Băng Diễm thân thể tuy rằng bị thương mà đau nhưng không bằng đau trong lòng.
Từ xưa nam nhân chính là phụ thuộc vào nữ nhân phụ mà Đại Chu, quốc pháp lại văn bản rõ ràng quy định nam nhân từ nhỏ chính là có thể bị tùy ý mua bán làm nô lệ.
3 Phó Chỉ Lan cõng túi du lịch chạy như điên trong mưa, một bên chạy một bên mắng:“Lão thiên gia ngươi đùa giỡn ta đi? Mỗi lần ta mang ô xuất môn cũng không trời mưa, không có mang ô liền mưa to giống như trêu ta".
4 Băng Diễm cảm giác giống như bị thiêu đốt trong chảo dầu, lại như là bị vô số lợi khí xỏ xuyên qua(vũ khí ấy), thân thể không có một chỗ không đau, nóng bỏng độ ấm, xé rách tra tấn, cho dù là quen tra tấn hắn đều chịu không nổi.
5
6
7
8 Mọi người nhắn lại thật hăng hái rất cảm động a, vì vậy hôm nay nhiều hơn một chút.
Ô ô mặc dù nhiều chương, nhưng mà vẫn chưa viết về nhà, lần sau nhất định về nhà.
9 Phó Chỉ Lan đỡ sườn xe, bình xịt thuốc cơ hồ rỗng tuếch bỏ vào trong xe. Nghiêng đầu thấy thùng rác cách đó không xa, giơ balo lên, lấy rác mang từ trong sơn động ra ngoài vứt bỏ tất đều.
10 ”No1 chỉ là em họ của tôi, còn chưa đầy mười tám tuổi, ở nơi này chúng tôi còn là đứa bé chưa thể kết hôn. Nó thỉnh thoảng tới ở, không thường. Tôi còn chưa kết hôn.
11 Mí mắt Phó Chỉ Lan không lý do lại bắt đầu nhảy loạn, cô hoài nghi mình là buồn ngủ quá đỗi, vì vậy nắm chặt thời gian, mang theo Băng Diễm đi đến phòng ăn.
12 Nếu Phó Chỉ Lan đã quyết định đi ra ngoài, buông điện thoại lập tức dùng tốc độ nhanh như gió cuốn mây tan nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ thức ăn trước mặt.
13 Băng Diễm giống như người trong đêm tối mịt mờ tìm thấy một tia sáng mỏng manh, khi anh chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo trong lúc khủng hoảng nghĩ mình có thể sẽ bị vứt bỏ.
14 Phó Chỉ Lan trăm triệu lần không ngờ trong nhà chờ đợi cô lại là tình huống này.
Băng Diễm âm mưu đã lâu sao? Anh cố tình núp dưới giường, chờ cô về, lập tức đứng lên, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đóng cửa khóa lại, còn điểm huyệt của cô, bế cô lên giường.
15 Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy trong phòng ngủ tỏa ra mùi máu tanh từ tay của cô, cô mờ mịt lo sợ, cảm thấy rất hối hận.
Nếu như Băng Diễm không gạt cô, những câu anh nói là thật.
16 Phòng ngủ của Phó Chỉ Lan cách âm không tệ, Băng Diễm nín thở ngưng thần mới có thể nghe được vài câu đối thoại mơ hồ không rõ.
Thê chủ đại nhân là đang hỏi bạn mượn đàn ông sao?
Thì ra nơi này không khác Đại Chu lắm.
17 Đối mặt với vẻ mặt cầu xin của Thu Tố, trong lòng Phó Chỉ Lan thật áy náy, là bởi vì sợ Thu Tố sẽ làm loạn nhà cô sao? Hay là lo cô sẽ làm Băng Diễm bị thương?
Thật ra Phó Chỉ Lan chỉ biết, cho mìnhi bây giờ Thu Tố luôn rất có chừng mực, nhiều nhất là nếu cô đồng ý cho cô ấy chụp ảnh, cô ấy cũng không làm chuyện gì quá nghiêm trọng.
18 “Chị họ, chuông cửa đã vang lên lâu rồi đó!” Lúc này Cao Nhạc đã tháo trang sức, tóc rối bời, những vẫn không che được đôi mắt thâm quầng, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dường như đã chống đỡ hết nổi, thân thể như cây liễu trước gió mà nghiêng ngả, gượng gạo mở cửa ra sân kêu một tiếng, sau đó theo bản năng quay lại phòng, nhanh chóng biến mất.
19 “Phó tiểu thư, không phải cô cố ý che giấu cái gì chứ?” Đổng Thanh Hạo không chỉ là một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, mà còn là một nhà tâm lí học cao tay.
20 Băng Diễm cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt xa lạ xỏ xuyên qua thân thể, tim đập hơi chậm lại. Nhắm mắt lại, dù anh cố gắng thế nào cũng không mở ra được, một mảnh đen tối, cảm giác đau đớn không giảm đi, mờ mịt, phảng phất như anh đã lâm vào vũng bùn địa ngục, không cách nào thoát ra mà hít thở.