21 “Anh sao rồi ?” Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Băng Diễm mở mắt ra, tầm mắt dần dần rõ ràng. Là một gian phòng xa lạ, anh thế mà lại nằm trên một cái giường kỳ lạ, xung quanh đều là giá sách.
22 “Có thể để cho tôi tự ăn cơm không?” Băng Diễm đánh bạo khẩn cầu. Anh muốn thử, muốn kiểm tra phỏng đoán trong lòng anh. Anh không cần hạnh phúc giả dối, anh chỉ cần đáp án càng có thể làm cho anh an tâm.
23 “Người đàn ông mà tôi thích nhất định phải kiên cường hơn tôi. Cho dù trong mưa bom bão đạn, cho dù nguy nan muôn trùng thì anh ấy cũng có thể khiến tôi yêu tâm dựa vào anh ấy mà ngủ, không cần lo lắng chuyện sau này.
24 Đêm đã khuya.
Thuốc của Băng Diễm có tác dụng, anh dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng có thê chủ hoàn mỹ của anh, sống hạnh phúc anh với trong một căn phòng rộng lớn trong mây.
25 Ở Đại Chu, có một loại đàn ông còn ti tiện hơn làm cu li chung thân, đó là nô kĩ. Đàn ông trong các gia đình tội phạm hoặc đàn ông không tuân thủ “nam tắc” hoặc có sức khỏe yếu ớt không chịu nổi việc bị đánh và lao động nặng thì sẽ bị đưa vào trong quân trở thành vật phát tiết cho quân lính.
26 Tay nghề nấu cơm của Phó Chỉ Lan vốn thường thường còn Băng Diễm là lần đầu sử dụng đồ hiện đại để làm bếp nên phương pháp không đúng với lại anh vô cùng khẩn trương cho nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy trình độ.
27 Nhìn Băng Diễm bỗng nhiên ngã xuống đất, biểu tình đau đớn tuyệt vọng, không hiểu sao lòng Phó Chỉ Lan thắt lại, lập tức đứng lên vọt tới chỗ đối diện bàn ăn, xoay người nâng anh dậy, thân thiết hỏi :“Băng Diễm, anh làm sao vậy? Là miệng vết thương đau hay là phát sốt đến choáng váng đầu ?”
Băng Diễm nhắm mắt lại, khẩn trương nói : “Thực xin lỗi, tôi sai rồi.
28 Phó Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt khát cầu của Băng Diễm, mơ hồ cảm thấy được mặt mình đang nóng lên, không tự chủ được có chút ngượng ngùng lại kiên quyết giải thích :“Anh không hiểu người yêu có nghĩa gì sao? Ở nơi này nếu một người có thiện cảm với người khác phái thì phải chủ động thổ lộ tình cảm.
29 Băng Diễm nghe thấy vui sướng không thôi, thất kinh mới dần dần tiêu tán, chỉ định thần nhìn thê chủ của anh, không hề nhìn nơi khác.
Mọi người xung quanh khó tránh khỏi nghị luận.
30 Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Chỉ Lan mang Băng Diễm về nhà trọ.
Băng Diễm chú ý tới trên mặt của cô đầy mây đen, không còn cảm thấy vui mừng như lúc trước.
31 Một khắc Phó Chỉ Đình bước vào cửa phòng nhà trọ thì thấy được cảnh tượng hiếm thấy.
Từ nhỏ anh đã không thích vì công việc gia đình mà khiến em gái bạo lực lao động, mà giờ cư nhiên cầm một cái khăn lau cẩn thận vành gương.
32 Phó Chỉ Đình ý thức được giọng điệu của mình hơi nặng, bình thường đối với người xa lạ anh tuyệt đối không dùng loại thái độ này, qua đó thấy được trong tiềm thức anh rất để ý em gái, không muốn cho em gái của mình chịu uất ức, mới có thể nói trắng ra như vậy.
33 “ Tiểu Lan có vẻ xúc động, cũng thiện lương rất, mới có thể thu lưu cậu, mới chịu đồng ý thử yêu đương cậu. Dù sao hai người cũng đã có quan hệ nam nữ, từ nhỏ con bé cũng rất chịu trách nhiệm, không đành lòng thương tổn cậu”.
34 “Được rồi, tình huống chân thật của Băng Diễm anh gạt cha mẹ trước giúp em. Các ngươi cũng có thể tạm thời ở cùng một chỗ. ” Phó Chỉ Đình chầm chậm nói, lui nửa bước nói điều kiện,“Thoạt nhìn giờ các em là phân giường ngủ, thuyết minh giữa hai người còn có rối rắm gì không nói cho anh biết.
35 Băng Diễm không tự chủ được nhớ tới khi còn bé không hiểu chuyện, luôn nghĩ trong ngày trời mưa có thể tìm một chỗ ngồi che gió tránh mưa trong phòng.
36 Ngoài thành đô, trong một cung điện ngầm dưới đất thần bí.
Toàn thân cao thấp băng bó nhiều chỗ, thất hoàng nữ sắc mặt tái nhợt vô lực dựa vào giường êm, ngưng mắt nhìn phụ cận trên bản đồ toàn cảnh Đại Chu treo trên vách tường đã bị cờ xí quân địch phủ đầy, mây đen đầy mặt.
37 Phó Chỉ Lan vốn định chuyên chú đổi thuốc cho Băng Diễm hoán dược, chỉ nhìn tứ chi thon dài, bắp thịt đều đặn, làn da phiếm màu mạch khỏe mạnh của anh, tinh thần của cô dần dần lệch hướng chính.
38 Tiếng chuông điện thoại của Phó Chỉ Lan vang lên, vừa nhìn số thì là Thu Tố.
“ Tiểu Lan thân ái, bạn nhận được sám hối của mình tin chưa?” Giọng nói của Thu Tố vẫn là làn điệu bất cần đời trước sau như một, “Thật ra thì khi chuyển phát lấy thư đi mình đã bắt đầu hối hận, ô ô.
39 Sự thật chứng minh Băng Diễm thông minh hơn Phó Chỉ Lan tưởng tượng, anh lại có thể ghi tạc sách đã thấy qua một chữ không thiếu vào trong đầu. Mặc dù trong《 mười vạn câu hỏi vì sao 》có rất nhiều kiến thức là thời đại kia cỉa Băng Diễm không có, anh không hiểu không hiểu lại có thể nhớ được, Phó Chỉ Lan tùy ý kiểm tra hỏi lên, anh trả lời trôi chảy.
40 Xác định kế hoạch đi cố cung, Phó Chỉ Lan và Băng Diễm mặc chỉnh tề ngồi thang máy trực tiếp vào ga ra tầng ngầm.
Trong ga-ra phóng tầm mắt thì thấy đậu đều là trăm vạn thậm chí có cả ngàn vạn một chiếc xe hơi hạng sang, nếu thị dân bình thường tới đây liếc mắt nhìn nhất định sẽ kêu lên hâm mộ.