Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu Chương 2
Chương trước: Chương 1
Dịch: Sahara
Buổi sáng giao ca xong, Doãn Tiểu Mạt về nhà thay quần áo.Chiều nay mới phải đi học nên cô tranh thủ tới ngân hàng, gửisố tiền anh trai đưa cho vào tài khoản tiết kiệm. Mấy năm nay,Hứa Chi Nhiên cứ cách một thời gian lại tới tìm đưa cho cô mộtít tiền, Doãn Tiểu Mạt đều gửi hết vào ngân hàng, chẳng baogiờ dùng tới. Cô dự định sau khi tốt nghiệp đại học, tìm mộtcông việc ổn định rồi trả lại số tiền kia cho anh trai. Lúcấy, chắc chắn anh sẽ không có lí do gì mà từ chối.
Vừa gửi tiền xong thì cô nhận được điện thoại của cô Tiếu,Doãn Tiểu Mạt rất ngạc nhiên. Cô Tiếu là mẹ của Lâm Gia Minh –học sinh lớp chín mà Doãn Tiểu Mạt đang gia sư. Nếu như khôngphải có thay đổi gì về vấn đề giờ dạy thì cô Tiếu sẽ chẳnggọi điện cho cô.
“A lô, cô Tiếu ạ, có chuyện gì vậy cô? Đổi giờ học cho Gia Minh ạ?”
Im lặng một lát.
“Tiểu Mạt, cô có chuyện này muốn nói với cháu.”
Doãn Tiểu Mạt có dự cảm không tốt, thận trọng hỏi: “Có chuyện gì cô cứ nói đi ạ.”
“Là thế này”, cô Tiếu ngập ngừng, “Gia Minh sắp lên cấp ba,chú nhà cô thì rất muốn tìm một sinh viên chuyên toán để dạynó, cháu…”. Cô hạ quyết tâm nói nốt, “Tuần này cháu tới dạycho Gia Minh nhà cô hai buổi cuối, tuần sau thì…”
Doãn Tiểu Mạt cắt ngang lời cô Tiếu: “Vâng, cháu hiểu rồi ạ.”
“Tiểu Mạt, thật ngại quá…”
“Không sao ạ.” Nhà dột gặp trời mưa, chuyện này với DoãnTiểu Mạt đúng là họa vô đơn chí. Nhưng cũng chẳng còn cáchnào, cô chỉ là một sinh viên mỹ thuật, phụ huynh đương nhiênmuốn một người khác tài giỏi hơn dạy con người ta rồi.
Cô Tiếu nói mấy câu khách sáo rồi cúp máy.
Doãn Tiểu Mạt lục lọi ví tiền, nắm mấy tờ tiền còn sótlại, thở dài, chẳng lẽ phải dùng tới số tiền kia? Cô đã kiênquyết lâu như vậy, bây giờ lại từ bỏ ư?
Cô và Hứa Chi Nhiên là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ cô làMạnh Hiểu Lộ, trước đây đòi ly hôn với Hứa Quảng Triệu vì ôngta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Về chuyện này, Hứa ChiNhiên xác thực là rất giống bố. Gia đình Hứa Quảng Triệu giàu có nổi danh, nhưng Mạnh Hiểu Lộ cũng không thèm ngó ngàng tới một hào tiền nào nhà ông ta, dứt khoát chia tay, khi ấy, HứaChi Nhiên mới tám tuổi.
Sau này, Mạnh Hiểu Lộ gặp được Doãn Chí, một người đàn ông tuấn tú, tính cách hoàn toàn không giống Hứa Quảng Triệu.Doãn Chí là giáo viên cấp ba, lương tháng chẳng đáng bao nhiêunhưng ông đối xử với Mạnh Hiểu Lộ vô cùng tốt. Hai người kếthôn không lâu thì Mạnh Hiểu Lộ sinh hạ Doãn Tiểu Mạt, một nhàba người rất hòa thuận vui vẻ. Cuộc sống yên ổn cứ như vậytrôi qua, mãi đến năm Doãn Tiểu Mạt mười tám tuổi, Doãn Chívà Mạnh Hiểu Lộ cùng nhau đi du lịch kỉ niệm ngày kết hôn,trên đường không may gặp tai nạn xe, cả hai cùng qua đời.
Đang từ trên đỉnh hạnh phúc, Doãn Tiểu Mạt bỗng chốc rớt xuống, trở thành trẻ mồ côi.
Hứa Chi Nhiên rất nhiều lần thuyết phục Doãn Tiểu Mạt về nhà mình sống nhưng cô không đồng ý.
Con gái của vợ cũ, thế là cái thân phận gì chứ?
Hơn nữa, cũng không hiểu vì sao cô rất “dị ứng” với Hứa Quảng Triệu.
Doãn Tiểu Mạt nhất quyết không theo anh trai về nhà nên HứaChi Nhiên chỉ còn cách nhờ Lương Băng chăm sóc cô. Không ngờ được hai người họ lại quá thân thiết, thậm chí sau khi Lương Băng và Hứa Chi Nhiên ly hôn, mối quan hệ giữa Lương Băng và Doãn TiểuMạt vẫn rất khăng khít.
Lúc đầu Doãn Tiểu Mạt còn có khoản tiền mà bố mẹ đểlại, nhưng sau này dùng hết, học phí của học viện Mỹ thuậtthì cao cắt cổ. Hứa Chi Nhiên rất nhiều lần đề nghị giúp đỡcô nhưng cô không chịu nhận. Cuối cùng Lương Băng đành phải cho cô vay một ít tiền, còn dặn cô không cần vội trả.
Để giảm bớt phí nhà ở mà Doãn Tiểu Mạt phải xin họcngoại trú, mỗi ngày phải đi tới đi lui giữa hai đầu thành phố. Tối đa mỗi ngày cô làm những sáu công việc, rửa bát ở nhàhàng, bán hàng ở tiệm sách báo, làm gia sư, phát tờ rơi,phiếu điều tra thị trường, thậm chí còn làm việc theo giờ.
Nói chung Doãn Tiểu Mạt vô cùng khổ cực, mỗi ngày chỉ được ngủ ba tiếng, chẳng bao lâu mà gầy sọp cả người, có khi ởtrên xe buýt phải đứng mà cô cũng có thể ngủ được. Doãn TiểuMạt không mấy để tâm, lòng kiêu hãnh giúp cô chống đỡ đếncùng, rốt cuộc cô cũng trả xong nợ cho Lương Băng. Lương Băngthấy cô vất vả như thế, hung hăng mắng cô một trận, Doãn TiểuMạt cũng chỉ cười, đối với cô, không có gì quý hơn tự trọng.
Hôm nay lâm vào đường cùng thế này, cô cũng không hề tứcgiận, không hề nản lòng, cô tin ông trời không tuyệt đường mình, không gì có thể làm khó cô được.
Doãn Tiểu Mạt về nhà lấy cặp sách đi học, vừa xuống khỏikhu nhà, cô đã thấy Nghê Thiến ngồi ở bồn hoa, tủm tỉm nhìnmình.
“Sao không gọi điện cho tớ?” Doãn Tiểu Mạt hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Gọi rồi, cậu tắt máy.”
Bấy giờ Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện di động của mình sậpnguồn vì hết pin. Cô vội xin lỗi Nghê Thiến: “A, sorry, tìm tớcó việc gì thế?”
“He He…” Nghê Thiến lôi một cái va li từ sau lưng ra trước mặt, “Tớ muốn thuê phòng cậu ở mấy tháng, cậu có đồng ý không?”
“Hả?” Doãn Tiểu Mạt ngớ người.
Nghê Thiến ưỡn ngực: “Hợp đồng hết hạn rồi, tớ không cònchỗ ở, chuyển tới ở chỗ cậu ít bữa, tớ sẽ trả tiền nhà.”
“Cứ ở đi, không cần trả tiền đâu.” Doãn Tiểu Mạt giúp NghêThiến kéo hành lí lên nhà. Căn hộ bố mẹ cô để lại nằm trêntầng sáu, không có thang máy, hai người leo lên tới nơi thì mệtnhoài.
Nghê Thiến sắp xếp đồ đạc của mình xong, đưa cho Doãn TiểuMạt một cái phong bì: “Tớ đưa trước ba tháng đã nhé, không cónhiều để đưa hơn.”
Doãn Tiểu Mạt hít sâu: “Tớ bảo không cần rồi mà.”
Nghê Thiến nhét vào tay cô: “Nhận đi, sau này hằng ngày cậu lo cơm nước là được.”
Doãn Tiểu Mạt chợt đỏ hoe mắt, cô hiểu rõ Nghê Thiến làmvậy chỉ vì muốn giúp mình. Cô sĩ diện quá cao nên không nhậntiền từ người khác, cho nên Nghê Thiến chỉ có thể dùng cáchnày.
“Đồ dở người! Cậu khóc cái gì?” Nghê Thiến xoa xoa đầu cô.
Doãn Tiểu Mạt ôm lấy bạn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nghê Thiến véo mũi cô: “Thôi thôi, cậu còn không đi mau là muộn học đấy.”
Doãn Tiểu Mạt nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, vội vàng rời khỏi nhà.
“Cặp sách!” Nghê Thiến ném cho cô.
Doãn Tiểu Mạt làm mặt quỷ: “Tớ đi đây. Tối về nấu cơm cho cậu.”
Nghê Thiến xua tay đuổi: “Đi đi!”
Doãn Tiểu Mạt là sinh viên một trường Mỹ thuật nổi tiếng,đương nhiên học phí cũng rất cao. Vì các trường nghệ thuật yêucầu điểm đầu vào thấp hơn những trường khác nên trở thành lựa chọn hàng đầu của những người giàu có. Doãn Tiểu Mạt thìkhông như vậy, cô vì sở thích nên mới thi mỹ thuật. Sự nỗ lựccủa cô so với người khác cũng nhiều hơn.
Khi cô vội vội vàng vàng chạy tới lớp học, thấy trong lớpchỉ có năm sinh viên tới nghe giảng, trong lòng không kìm đượcthở dài. Giảng viên cũng quá quen với bầu không khí đó, nóinăng ôn tồn, làm tròn bổn phận.
Hết giờ học, Doãn Tiểu Mạt ôm sách vở tới kí túc nữ tìmbạn học Lương Khai Khai trao đổi việc làm thêm. Công việc gia sưlần trước cũng là cô ấy giới thiệu cho cô, Doãn Tiểu Mạt rấthy vọng cô ấy có thể giúp mình lần nữa. Trước đây có một lần Lương Khai Khai nhắc tới việc vẽ tranh minh họa cho tạp trí,không biết bây giờ còn không, nếu được giao công việc này thìthật là quá tốt rồi, cô có thể không cần làm ở cửa hàngbách hóa nữa. Bằng không, nếu cứ tiếp tục thì thân thể côcũng không chịu nổi nữa..
Chợt một ánh chớp nháy lóe lên, Doãn Tiểu Mạt không buồnnghĩ ngợi, lập tức hét lên: “Vu Trụ, cậu ra đây cho tớ.”
Từ thân cây ló ra một người cao to, khuôn mặt tuấn tú đang nhăn nhó, anh ta ngượng ngùng nói: “Chào Tiểu Mạt!”
“Đưa đây!” Doãn Tiểu Mạt chìa tay.
“Gì cơ?” Vu Trụ vô thức giấu hai tay ra sau lưng.
Doãn Tiểu Mạt nghiêm mặt: “Đừng có giả ngu!”
Vu Trụ cười hì hì.
“Không đưa ra tớ sẽ nổi giận đấy.” Doãn Tiểu Mạt xoay người, giả vờ không thèm để ý.
Vu Trụ quả nhiên cuống cuồng lên: “Tớ đưa tớ đưa!” Anh ta đưa di động cho Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt thuần thục mở thư mục lưu ảnh trong chiếc điện thoại ra, xóa đi mấy tấm ảnh vừa được chụp.
Vu Trụ ủ rũ nói: “Lần nào cũng thế!”
Doãn Tiểu Mạt cười đắc ý, lần nào cậu ta chụp trộm cô cũng bị cô phát hiện, trách ai được đây.
“Lần sau không được nữa nhớ chưa!” Doãn Tiểu Mạt trả lại điện thoại cho Vu Trụ.
“Ờ.”
Dù Vu Trụ ngoài miệng đáp ứng nhưng Doãn Tiểu Mạt thừabiết cậu ta sẽ lại tiếp tục làm vậy. Không hiểu cậu ta lấynghị lực ở đâu ra mà lắm vậy, càng chiến càng bại, càng bạicàng chiến.
Doãn Tiểu Mạt tiếp tục đi về phía kí túc xá nữ, Vu Trụnói với theo: “Tiểu Mạt, tối nay tớ mời cậu đi ăn cơm nhé!”
“Không được rồi.” Doãn Tiểu Mạt đáp mà không quay đầu lại.
Vu Trụ lại thất bại quay về. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Vu Trụ đã thầm thích Doãn Tiểu Mạt, nhưng Tương Vương có mộng, Thần Nữ vô tâm (*). Doãn Tiểu Mạt tính cách mạnh mẽ, cô biết rõ bản thân mìnhmuốn cái gì, cho nên tuyệt đối không cho Vu Trụ bất cứ cơ hộinào để cậu ta ôm hy vọng.
(*) Thành ngữ, Vu Trụ dù có nằm mơ cũng muốn thấy Tiểu Mạt, nhưng Tiểu Mạt lại thờ ơ không quan tâm.
Lương Khai Khai đứng bên cửa sổ trong kí túc, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ban nãy. Vừa mới nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt, côlập tức trách mắng: “Ăn cơm với cậu ấy một lần cậu sẽ chếthả?” Lương Khai Khai được mọi người gọi là “Khai mama”, bởi vìcô ấy rất thích xen vào chuyện người khác.
Doãn Tiểu Mạt chỉ cười mà không đáp.
“Nói đi Tiểu Mạt, sao cậu lại không thích Vu Trụ hả? Cậu ấy đẹp trai, gia đình khá giả, là một đối tượng không tồi!”Tưởng Văn ngồi vừa cắt sửa móng tay vừa hỏi.
Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ một lát rồi cười: “Không có cảm giác tim đập thình thịch.”
“Người không có cảm giác tim đập là người chết rồi!!!” Lương Khai Khai lên tiếng.
Doãn Tiểu Mạt: “…”
Tưởng Văn che miệng khúc khích cười.
“Có phải chỉ với Ngũ Trác Hiên nhà cậu cậu mới có cảm giác tim đập thình thịch?” Lương Khai Khai trêu chọc.
Doãn Tiểu Mạt ho nhẹ một cái, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Chuyện vẽ tranh minh họa thế nào rồi?”
Lương Khai Khai vỗ đầu một cái: “Cậu không nhắc thì tớ quênmất tiêu luôn!” Nói xong, cô lấy di động ra, tìm danh bạ, chìacho Doãn Tiểu Mạt xem, “Đây là số điện thoại của chị Úc biêntập viên. Cậu liên lạc với chị ấy xem.”
Doãn Tiểu Mạt lao tới hôn chụt lên mặt Lương Khai Khai một cái: “Tớ yêu cậu chết đi được!”
Lương Khai Khai trợn mắt to hết cỡ: “Xin cậu! Tớ giới tính bình thường!”
Doãn Tiểu Mạt trêu: “Cậu cứu tớ lúc nước sôi lửa bỏng, tớ chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
“Nếu vậy thì tớ cũng vui lòng nhận!” Ai sợ ai chứ, LươngKhai Khai cười xấu xa kéo Doãn Tiểu Mạt vào lòng, “Từ hôm naytrở đi cậu là của tớ!” @@
Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt.
Tưởng Văn vỗ tay: “Tiểu Mạt, xét về độ dày của da mặt, cậu không phải đối thủ của Khai mama.”
Lương Khai Khai chắp tay sau lưng: “Cậu đang khen tớ hay là mắng tớ thế?”
Tưởng Văn và Doãn Tiểu Mạt ôm nhau cười.
Lương Khai Khai tủm tỉm nói: “Bạn Doãn Tiểu Mạt thân mến, công việc gia sư không cần nữa sao?”
Doãn Tiểu Mạt lập tức nịnh nọt: “Khai Khai là giỏi nhất, cậu đừng chấp nhặt với tớ!”
Lương Khai Khai đắc ý cười: “Được rồi, có tin gì tớ sẽ lập tức báo cho cậu.”
Doãn Tiểu Mạt chịu đựng cô bạn “hun” mấy cái, trong lòngvẫn rất cảm động. Nếu không có những người bạn tốt này giúpđỡ, cô nhất định đã không chống đỡ nổi từ lâu rồi.
Xem tiếp: Chương 3