21 Nhưng mà không phải tăng ca luôn luôn là chuyện tốt. Tôi cân nhắc hai ngày, cuối cùng vứt chuyện này sang một bên, bắt đầu hưởng thụ một kiếp đi làm thoải mái trở lại của tôi.
22 Bữa sáng là được Ân Khiết và Vũ Hoa mang đến. “Vừa nãy lúc mới đến bọn tôi gặp phó tổng Lâm ở dưới lầu, anh ấy đưa cháo cho bọn tôi đưa tới đó. . . hình như là do bảo mẫu nhà anh ấy nấu.
23 Tôi thấy mọi thứ thật kỳ lạ. Ví dụ như, bây giờ vài bác sĩ đang ở trong phòng bệnh của tôi nói chuyện. Bác sĩ Phương phụ trách tôi ngồi trên ghế sô pha sát phần có tay vịn.
24 Tôi không hiểu lý do từ đâu, nhưng tôi đột nhiên một chút cũng không thấy ghét Lâm tự Sâm nữa. Chớp mắt đã nằm bệnh viện ngày thứ chín. Đến trưa lại được bác sĩ Phương mời đi ăn.
25 Ở nhà, được thỏa mãn như mong muốn uống canh xương mấy ngày rồi, tôi êm xuôi quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người một tay, vừa nhéo vừa ngắt thịt trên người tôi.
26 Nếu tôi cứ “ngốc” như thế, liệu Lâm Tự Sâm sẽ lại bắt tôi tăng ca sao?Tôi tắt đèn phòng làm việc chung, đến thăm dò phòng làm việc của anh ta, gõ gõ cửa: “Phó tổng, anh còn chưa về sao? Tôi tan làm trước nhé.
27 Tôi lẽ ra sẽ chuẩn bị thật kỹ càng, ngày mùng 1 mùng 2 hai đám cưới sẽ mặc trang phục nào. Cuối cùng người tính không bằng trời tính. Tối ngày 31, trời đột nhiên trở lạnh, chớp mắt chỉ còn mười độ, thoáng cái đã vào mùa đông.
28 Người chủ trì tiến lên sân khấu thông báo hôn lễ sắp bắt đầu. Chúng tôi chào thầy, đi về hướng bác sĩ Phương. Tâm trạng Lâm Tự Sâm hình như hơi trầm xuống.
29 Từ tháng sáu đến tháng một, thì ra là đã nửa năm rồi. . . Tôi đã cố ý không muốn nghĩ về ngày mai, nhưng không ngờ rằng, thời điểm này lại đến sớm. Nhiếp Hi Quang, mi nhất định không được thua.
30 Như nguyên tắc gần nhất, chúng tôi đầu tiên đi công viên trò chơi. Thật ra tôi cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi. Chen người giữa tiếng nhạc, âm thanh ầm ĩ, cảm thấy có chút vướng víu chân tay.
31 Như nguyên tắc gần nhất, chúng tôi đầu tiên đi công viên trò chơi. Thật ra tôi cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi. Chen người giữa tiếng nhạc, âm thanh ầm ĩ, cảm thấy có chút vướng víu chân tay.
32 Tư Tịnh hơi xấu hổ, cứng đơ cười: “Ra là vậy”. Tôi không nói gì nữa. Tiệc vui đang diễn ra ồn ào, nhưng xung quanh tôi không khí lại dường như rất lặng.
33 “Không cần nhắn lại với Diệp Dung. Nhưng mà, tôi yên tâm rồi. ”, anh cực kỳ nhàn nhã, hay tay đút vào túi quần tây, “Thật nực cười, thì ra có người hứa hẹn rồi lại xem như không có gì, lời nói gió bay.
34 Gần hai mươi hai năm sống trên đời, đến bây giờ tôi vẫn chưa được nghe qua câu nói nào như thế, khiến tôi ―― liên tục một tuần ngủ không ngon. . . Cho dù ngủ được, cũng là mơ thấy mấy giấc mơ rối loạn.
35 Tôi bị Ân Khiết đánh cho chạy bở hơi. Chờ Tiểu Đoàn gọi người xuống khuân đồ xong, thì tôi cũng xong việc của mình. Về lại phòng làm việc, không hề ngoài ý muốn nhận được một làn song ánh mắt như của Ân Khiết khi nãy.
36 Tôi nghĩ rằng việc xảy ra trong phòng nước sẽ không giải quyết được, không nghĩ đến vài ngày sau, Tương Á bị điều sang bộ phận marketing, ý của phó tổng Lâm là, bộ phận Marketing cần một nhân tài nhanh miệng lanh lợi như Tương Á.
37 “Cô ơi, đến rồi. ”“Cô gì ơi?! Đến nơi rồi!”Tài xế taxi lớn tiếng gọi đến lần thứ hai, tôi mới hồi hồn trở về, lấy tiền thanh toán rồi xuống xe. Trước mặt chính là khu nhà của Lâm Tự Sâm.
38 Tôi không biết nói gì thì tốt. Anh hình như cũng thế. Trong lòng đầy rối loạn. Anh đưa tôi về ký túc xá của công ty. Suốt đường đi, chúng tôi không nói gì, thậm chí lúc tôi xuống xe, anh cũng chỉ gật đầu.
39 Vì vậy, giữa mùa đông khắc nghiệt, mới hơn sáu giờ, tôi đã đứng trên lề đường ray ở nhà ga Vô Tích, trên tay cầm theo thứ mà người Vô Tích chúng tôi hiểu rất rõ, thứ làm du khách luôn ấn tượng, bánh bao thịt.
40 Tôi đã có một quyết định rất khó khăn. —— tôi phải quay về bộ phận tài vụ!“Lý do?”Phó tổng Lâm nhìn thư xin điều động của tôi, cũng không ngẩng lên nhìn mà hỏi.