21 Lương Chinh vừa nghe được, tâm tình phá lệ vui vẻ.
Lương Tẫn nghe, lại không nghĩ ngợi nhiều, chuyển tầm mắt sang nhìn Lương Chinh, “Nhị ca, về sau nhị tẩu có xuống bếp, ngươi gọi ta một tiếng, ta cùng ngươi trở về Vương phủ.
22 Edit: 1900
*** Chúc các nàng nghỉ hè vui vẻ nhé
Cũng do thời gian học quá gấp, nếu học múa sớm một vài ngày, có thể nàng sẽ đạt tiêu chuẩn.
Lương Chinh đến thẳng mép giường, một bên cởi đai lưng, một bên nói: “hiện tại học cũng đã khôngkịp, bỏ đi, ngày mai ngươi giả bệnh đi, còn lại giao cho ta.
23 Edit: 1900
Tống Lăng: “…. Tướng…tướng công. . ”
Lương Chinh lúc này mới vừa lòng, gắp đồ ăn cho nàng.
Tống Lăng vô cùng vui vẻ bưng chén tiếp nhận, ăn xong lại tiếp tục chỉ món đồ nàng muốn.
24 Tử Diên vừa bước tới cửa, đã nghe thấy Lương Chinh lạnh giọng, cả người đều căng thằng, vội vàng lui ra ngoài, “Nô tài lập tức đi!”
Lương Chinh ôm người vào phòng trong, một tay xốc chăn lên, mới cẩn thận khom người đặt lên giường.
25 Edit: 1900
Lương Chinh híp mắt, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Tống Lăng.
Tiểu nha đầu, đã uống say còn dám động thủ với bổn vương.
Tống Lăng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người niết mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, liền giơ tay tát xuống ‘bụp’ một tiếng trên mu bàn tay ai kia.
26 Edit: 1900
Lương Chinh đứng bên mép giường, nhìn chọc chọc tiểu yêu tinh này, khuôn mặt đen tựa đít nồi, gân xanh hai bên thái dương nhảy không ngừng.
27 Edit: 1900
Ý cười trong mắt Lương Chinh càng sâu, “Vậy sau này bổn vương sẽ kêu nàng là A Lăng nhé?”
Tống Lăng cầu còn chẳng được, vừa nghe vậy, liền vội vàng gật đầu, “Được a.
28 Edit: 1900
Nàng muốn về Ích Châu để thăm phụ thân và đệ đệ, làm sao có thể để hắn cũng đi theo chứ!
Cách rèm cửa, Lương Chinh liếc nàng một cái, “Vui đùa cái gì? Ngươi lần đầu tiên hồi môn, há có đạo lý bổn vương không đi cùng?”
Tống Lăng: “………”
Lương Chinh cầm áo lông chồn của hắn ra, đang muốn bước ra, mà thời điểm xoay người, tầm mắt hắnbị hấp dẫn bởi một quyển sách ở đầu giường.
29 Edit: 1900
Trương Tam vừa nói, vừa tự tát một cái lên chính mặt của mình, nghe thật vang dội!
Lương Chinh rũ mắt, tư thái nhìn từ cao mà xuống, qua một lúc lâu, khóe miệng hắn gợi lên một tia cười lạnh, “Lá gan ngươi thật không nhỏ, lại dám để Vương phi của ta làm thiếp?”
Trương Tam nghe vậy, sợ mất mật, “Vương gia, Vương gia tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân thật đáng chết!”
Đầu không ngừng dập xuống mặt đất, ‘phanh, phanh, phanh’ tiếng vang vọng cả con đường.
30 Edit: 1900
Bỏ hắn lại có thể vui vẻ như vậy sao?
Lương Chinh càng nghĩ càng giận, đứng dậy đột ngột từ trên ghế, hừ một cái, giọng điệu lạnh lùng, “Cũng chỉ là một nữ nhân thôi! Bổn vương chả lẽ không có nàng không được!?”
Lương Tẫn: “……”
Về Tống Lăng, nàng kéo hai người kia chạy trong đêm khuya thật lâu, gần như chạy tới cửa thành luôn rồi.
31 Tài thúc nghe vậy cũng ngạc nhiên, “Đây…cháo này là Lý sư phó làm thưa Vương gia…. ”
Đồ ăn mà Vương gia dùng đều do Lý sư phó làm, trước giờ không nói khó ăn, hôm nay là có việc gì vậy?
Tài thúc cũng biết, tối qua có đại sự, lại thấy Vương gia đen mặt không nói gì, nơm nớp lo sợ, “Nếu không…nô tài làm Lý sư phó nấu một phần khác?”
Lương Chinh trầm mặt, không nói gì, lại cầm màn thầu lên cắn một ngụm.