1 Ánh trăng vô ngần, ánh sáng trong suốt như ngọc, ngay cả ngọn núi tối như mực kia cũng có thể chiếu sáng. Dưới núi, một nhóm binh lính mặc giáp trụ triều đình chỉnh tề đứng thẳng, phong thái ngút trời, trang bị tỉ mỉ, làm cho người ta có cảm giác đang bị khủng bố uy áp.
2 Trong thành Lạc Dương, tên Tiêu Trì Chi này có thể nói không người nào không biết, không người nào không hay. Nghe nói hắn là một cô nhi, từ nhỏ được cao tăng Tuệ Ngộ thu dưỡng, tập luyện võ nghệ, võ công của hắn cao bao nhiêu không ai biết, những người thử qua võ công của hắn cũng chưa từng thấy được ánh mặt trởi ngày sau, cho nên đủ thứ truyền kỳ về hắn được thêu dệt.
3 Một thân mặc y phục nha hoàn chỉnh tề, Sở Châu Ngọc đấm đấm bả vai. Làm nha hoàn đúng là phải khỏe hơn trâu, nàng chỉ là quét sân trong đình viện thôi đã mệt muốn lăn ra chết, ai lại đi xây cái đình viện rộng thế này làm gì không biết!Khang phủ Khang công tử và Tiêu phủ Tiêu tướng quân đều là mỹ nam tử được người ta ca ngợi.
4 Sở Châu Ngọc bắt đầu tự hỏi đi hỏi lại bản thân, có phải mình quá ngây thơ rồi hay không?Nếu là một nam nhân bình thường, muốn hoài thai đứa nhỏ của đối phương là chuyện cực kì dễ dàng.
5 Tiêu Nhân này làm quản gia ở tướng quân phủ cũng đã mấy năm rồi nhưng vẫn là lần đầu gặp phải tình huống tâm tình tướng quân mấy ngày đều tốt. Tuy rằng mấy ngày nay, cứ đến đêm là tướng quân sẽ mất tích một cách ly kỳ, nhưng sáng ngày hôm sau sẽ thấy tướng quân tự động xuất hiện trong phòng bình thường, cho nên hắn cũng không giống những ngày đầu không thấy chủ tử đâu liền lên trời xuống đất tìm người.
6 Nếu có người nào nhìn gần Tiêu Trì Chi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng, một nam nhân nhìn nhã nhặn tao nhã, thậm chí còn có chút lạnh như băng, lại là một tướng quân đánh giặc lãnh khốc.
7 “Đào tỷ, hôm nay đã trễ thế này rồi, sao Tiêu tổng quản còn chưa ọi người đi nghỉ tạm a?”. Sở Châu Ngọc một bên ngáp ngắn ngáp dài, một bên hỏi Đào tỷ đang cùng nàng canh bếp lò.
8 Tiêu Trì Chi bắt đầu mỗi ngày đúng giờ đắp túi trà lên mắt, làm như rất để ý đến đôi mắt thâm của mình. Tiêu Nhân nhìn xem liên tục cảm thán, chưa bao giờ biết tướng quân nhà mình cũng “thích chưng diện” như vậy.
9 Năm vạn đại quân dẹp giặc cỏ ở Sùng Châu đang tiến hành chu toàn, lúc mọi người đang nghĩ trận này quan binh và giặc cỏ chắc sẽ đánh nhau rất lâu, Tiêu Trì Chi lại xuất ba ngàn quân tinh nhuệ, đánh như sét bổ, vây quanh mười tám đỉnh núi ngoài thành Sùng Châu, hốt gọn hang ổ của đám giặc cỏ.
10 Trong sòng bạc thành Lạc Dương, tiếng người ồn ào, tiếng xúc xắc đổ, tiếng thét to, tiếng đồng tiền bạc rơi leng keng, không ngừng tràn ngập trong căn phòng không rộng lắm.
11 Sáng sớm, trời còn tờ mờ, một dáng nữ tử nho nhỏ mặc xiêm y nha hoàn, trong tay cầm một bình hoa cao lớn, cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nàng đi ngang qua cửa, hộ vệ tò mò hỏi.
12 Một chuyến ra ngoài phong ba, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua. Nhưng Sở Châu Ngọc vẫn như cũ không cam lòng, cò kè mặc cả với Tiêu Trì Chi. “Nếu đợi cho chàng bình định giặc cỏ rồi, chàng cũng không thể đóng cửa nhốt ta như phạm nhân, chỗ nào cũng không cho ta đi được”.
13 Nàng thật sự… Đã rất lâu, rất lâu rồi không trở lại trà quán. Công việc bề bộn như vậy, nhưng đợi đến khi cơ thể nàng điều trị hảo đã là mấy tháng sau.