1 Đã hai ngày rồi, nàng cùng hắn đã đến thế giới này , cả hai đều nhìn nhau mà không nói nên lời, bởi lẽ nàng và hắn khi sang thế giới này, gương mặt vẫn thế, hình dáng vẫn thế, chỉ là trên đầu hai người có thêm đôi tai của hồ ly và sau đuôi mỗi người đều oanh oanh liệt liệt có 9 đuôi , nhưng của hắn là màu trắng, còn của nàng là màu đen a.
2 Cửu Châu hơn 10 năm nay thật sự có nhiểu biến động, các cuộc tranh giành lục địa hay chiến sự đều nổ ra liên miên, các quốc gia đều lăm le dòm ngó đến nhau, nhưng chỉ mới gần đây thôi, tất cả mọi thứ đều trở nên bình yên bởi có một thế lực mới xuất hiện cách đây hai năm đã làm sóng gió khắp Cửu Châu có tên Thần Giáo.
3 _Nhị muội , ta có thể vào trong được hay không – hắn cẩn thận đứng ở phía ngoài gọi vọng vào_Đại ca, có chuyện gì – nàng vẫn một bộ dạng lạnh lùng, coi như mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình_Ta nghĩ , sau khi ở đây một thời gian, ta vẫn muốn mời muội ra giang hồ với ta một chuyến, vì sao muội lại không muốn rời khỏi đây chứ – cẩn thận hỏi_Muội muốn ở đây, dù sao lúc trước muội cũng đã biết giang hồ la như thế nào rồi, muội không muốn quay trở lại đó một lần nào nưa nàng cũng thong thả trả lời câu hỏi của hắn, lòng thầm chua chát, bị Ngọc Khốc lừa gạt giờ mới quay sang mình.
4 Nàng phi thân đi trong đêm tối, đoán rằng hắn không thể đuổi đến kịp, thân ngồi xuống một mái nhà , mắt ngước nhìn bầu trời đen với muôn ngàn vì sao sáng rực rỡ.
5 oàn người sau gần một tháng đi đường thì cũng đã đến để tiến cung. Cũng không khác lắm so với tưởng tượng của nàng, Hoàng cung nào cũng thế, phải thật to lớn bề thế mới ó thể nói lên sự phồn thịnh hay suy tàn của một quốc gia.
6 Buổi trưa ngày hôm sau nàng mới tỉnh dậy thì hắn đã không còn ở nơi này, nàng nhìn xung quanh thì dấu vết tối hôm qua đã hoàn toàn biến mất, căn phòng này cũng y như cũ không có gì thay đổi, nhưng những ấn kí trên cơ thể giúp nàng biết được mọi chuyện hôm qua không phải là mơ.
7 Nàng hiện tại đã quay trở về Thần Giáo, suốt mấy ngày nay nàng phát hiện hắn cũng không có mặt ở Thần Giáo, lòng thầm thở dài, có phải là nàng sẽ vì chuyện này mà làm khó hắn đâu mà lại trốn nàng.
8 _Chuyện thứ nhất- nàng không quan tâm tới câu hỏi của hắn mà nói tiếp – muội muốn rời khỏi nơi này, chu du khắp thiên hạ, thứ hai… nếu huynh cần chuyện gì giúp đỡ, có thể gửi thư đến báo uội, không nhất thiết huynh cần phải lấy muội, thứ ba….
9 _Huynh yêu đại tỷ, vì sao lại không muốn cưới đại tỷ kia chứ – nàng nghẹn ngào hỏi_Thứ nhất, huynh không yêu đại tỷ, thứ hai đại tỷ đã chết rồi, chuyện này song lão cũng đã biết, thứ ba Ngọc Khốc hiện tại chính là thập vĩ hồ thứ hai, chắc muội cũng biết là ai , thứ tư cũng là điều quan trọng nhất, ngươi huynh yêu là muội, ngốc à – hắn cốc đầu nàng một cái rõ đau_Huynh có biết bản thân mình nói gì không vậy- nàng giật mình, mắt mở to nhìn hắn đầy vẻ ngạc nhiên_Sao lại không, huynh biết muội đã tự dày vò bản thân mình như thế nào, có lẽ trước đây nếu biết muội yêu ta, ta sẵn sàng một kiếm giết muội nhưng hiện tại không thể được – hắn khẽ vuốt mái tóc nàng – hiện tại huynh biết con tim mình đã có muội, làm sao huynh ra tay được đây_Ơ….
10 Khi mở mắt ra, Phi Phi và Hàn Thiên Kỳ đang ở trong một rừng trúc trông thật xanh tốt, Phi Phi cảm nhận thấy một luồng khí ấm áp vây quanh vơi này, có lẽ như Ngọc Khốc đã nói, nàng sẽ nhanh chóng tìm được cô nương Trúc Nhã, người mà Ngọc Khốc muốn nàng giúp đỡ.
11 _Ai… nha nha, cái con hồ ly bần tiện Trúc Nhã đâu rồi a, sao còn chưa ra mặt a, hôm nay sợ quá mà trốn ta rồi sau – một nữ nhân thân vận tử y bay giữa không trung, sau lưng xuất hiện 9 cái đuôi màu tím phe phẩy, Phi Phi nghe thấy lời này liền nhếch miệng, người không cần tìm cũng đã tìm tới a_Là ngươi – Phi Phi thong thả nhìn Tử Khôi , đánh giá thực lực, chỉ là một cửu vĩ hồ vừa mới đột phá, làm sao có thể đạt đến năng lực như nhị muội mà đòi đột phá thành Thập vĩ hồ, nhưng đã diệt là phải diệt tận cùng_Ngươi là ai – Tử Khôi nheo nheo mắt đánh giá Phi Phi, chợt thấy Thiên Kỳ đang bước tới , ánh mắt chợt sáng rỡ – ta nói… nam nhân ngươi nha, thật là tuấn mỹ… mau về làm nam sủng cho ta_Nam sủng…- Thiên Kỳ nheo nheo mắt, toàn thân phát ra sát khí, Phi Phi cùng Thiên Kỳ nhìn nhau, khẽ gật đầu không nói hai lời, hướng Tử Khôi đánh tới, Tử Khôi vừa đang muốn chống đỡ thì phát hiện một điều….
12 Trúc Nhã vẫn ngồi trên tảng đá cũ và bắt đầu tĩnh tâm, Phi Phi cũng ngồi đối diện với Trúc Nhã, cả hai cùng đặr lòng bàn tay vào nhau rồi bắt đầu song luyện.
13 Tiểu Dực, sắp đến sinh thần của muội, muội có muốn quà gì không a- Thiên Bảo mỉm cười đi dạo quanh trong Trúc Lâm Sơn Trang, nơi trước đây đặt 2 căn nhà của Trúc Nhã và Phi Phi, mọi người đã quyết định xây một sơn trang ở đây, các tỷ muội đều dọn đến nơi này để trú ngụ_Ân…- Thiên Dực thở dài, đã gần một tháng rồi nàng rời khỏi “nơi đó” miệng nhếch nhếch lên một chút rồi lại tươi tỉnh trở lại – muội muốn ăn bánh quế của đại tỷ, há cảo của nhị tỷ, nghe tam nhỉ đàn tranh và ăn đào của tỷ hái nha.
14 Sáng hôm sau, một bóng người vụt chạy đến Tĩnh Dạ tiểu viện, nơi Trúc Nhã đang nghỉ ngơi, hôm qua vừa được Hướng Linh giải thích xong. Bản thân Trúc Nhã bổng dưng hoang mang rất nhiều… chuyện của sư tỷ rốt cuộc có nên trả thù hay không, Hướng Linh là muội muội nàng vốn rất yêu quý, làm sao nàng có thể ra tay được đây_Nhị tỷ…- Thiên Dực thở thật gấp mở cửa phòng Trúc Nhã thật mạnh_Ân… tiểu Dực, có chuyện gì a- Trúc Nhã xoa xoa hai thái dương nhìn Thiên Dực_Muội muốn trốn, tỷ có biết nơi nào có thể giúp muội thoát được tên Minh Hạo đó hay không- Thiên Dực tiếp tục nói, không để ý đến ánh mắt Trúc Nhã đang săm soi nhìn_Tối qua muội và hắn đã làm gì – Trúc Nhã nhìn Thiên Dực, môi bị sưng, gương mặt đỏ hồng, trên cổ còn có rất nhiều dấu hôn, không cần hỏi cũng biết chuyện tối qua hai người đã làm gì_Muội… muội….
15 _Dực nhi, con đừng phá chúng ta – các tăng lữ nhìn nàng mà không khỏi chán nản, Thiên Dực nàng chỉ mới nhập chùa có ba ngày, mà mọi nơi đều trở nên lộn xộn, gà bay chó chạy cả rồi.