1 "Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri" (Mộng dài ai sớm tỉnh. Đời ta, ta biết ta).
Chú thích: Trong tác phẩm "Tam Quốc Diễn Nghĩa", khi Lưu Bị lần thứ ba đến ngôi nhà cỏ của Khổng Minh (Tam cố thảo lư) mời ông làm quân sư cho mình, Khổng Minh đã xuất khẩu thành câu thơ này.
2 Nửa năm sau, tại vùng núi Hymalaya.
"Tháng bảy tháng tám ở Nepal là mùa mưa, cũng là mùa vắng khách du lịch. " Tài xế dùng thứ tiếng Anh bập bõm giải thích: "Người rất thưa thớt.
3 Người đàn ông lại một lần nữa phủ môi xuống.
Đầu lưỡi của anh sục sạo trong khoang miệng Ôn Hàn, quấn lấy đầu lưỡi của cô, hút hết chút dưỡng khí cuối cùng.
4 Ôn Hàn gần như nhảy ra khỏi ghế ngồi.
Người đàn ông lặng lẽ áp sát, trong khi cô và Agassi không hề phát giác. Cô vẫn sợ anh ta như thường lệ. Nhưng ngữ điệu cợt nhả của anh ta có nét đặc sắc của người Nga, khiến Agassi rất bất ngờ, thậm chí tự nhiên có cảm tình với anh ta.
5 Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt cô, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Cô còn có thể cảm nhận đôi chân rắn chắc của anh ta đè trên người mình, và tiếng thì thầm khe khẽ.
6 Lúc làm chảy bớt nước ra ngoài, Trình Mục Vân đã bấm nút khởi động máy giặt.
Máy giặt cũ kỹ chuyển động, phát tiếng ồn khá lớn. Ngón tay của Trình Mục Vân từ xương đòn của Ôn Hàn lướt xuống dưới, dừng lại ở vị trí trái tim cô: "Chúng ta sẽ rất vui vẻ.
7 Bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, bà chủ nhà nghỉ gõ cửa.
"Ôn Hàn, cô có ở trong đó không?"
Ôn Hàn nhìn Trình Mục Vân, anh hơi nháy mắt, ra hiệu cô đi mở cửa.
8 Mọi người đi du lịch Nepal, bình thường ít nhất cần hai mươi ngày, mới có thể chơi đã.
Nepal là một đất nước nghèo nhưng rất đẹp.
Bởi vì Vương Văn Hạo đột ngột thay đổi kế hoạch nên lịch trình bị cắt đi một nửa.
9 Trình Mục Vân cài cúc áo xong, đi đến bên đống lửa ngồi xuống. Anh đặt một tay lên đùi, bàn tay còn lại nhặt cành cây khô ở bên cạnh ném vào đống lửa.
10 Ngủ đến nửa đêm, Trình Mục Vân từ từ thu tay về.
Ôn Hàn vốn ngủ không yên giấc. Khi bàn tay anh rời khỏi eo cô, để lại sự trống trải giá lạnh, cô liền giật mình tỉnh dậy.
11 " Mày điên rồi. " Vương Văn Hạo giãy dụa, muốn đoạt đi con dao trong tay Trình Mục Vân, tay của anh ta vừa mới nâng lên đã bị hai ngón tay của Trình Mục Vân nắm lấy cổ họng.
12 Ôn Hàn không tự giác mà bước lên phía trước hai bước.
Trình Mục Vân đội một chiếc mũ cao, che khuất nửa khuôn mặt đang đi dần về phía cô, "Đừng nóng vội, buổi tối tôi sẽ tới tìm em.
13 Ôn Hàn bị ngăn lại ở ngoài cửa phòng. Cô nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.
Thật giống như sau khi kết thúc hẹn hò, lập tức sẽ bỏ hết tất cả mọi đồ vật liên quan đến người kia, có đôi khi anh làm cho người ta cảm giác được sự bất hòa, lãnh đạm trên con người anh.
14 Anh nói rất nhẹ.
Từ ngày bắt đầu biết người đàn ông này đến giờ, anh đã phá vỡ thế giới quan của cô, sự xuất hiện của anh khiến cho cuộc đời cô đang hướng sang một thế giới khác.
15 Một tiếng nổ dữ dội vang lên, như phá tan phía chân trời kia.
Tiếng nổ làm rung chuyển cả rừng núi, cô không dám phỏng đoán gì, nghe tim của mình đập càng ngày càng nhanh hơn.
16 Ôn Hàn đi theo đoàn người bôn ba mười mấy giờ, đi cả đêm không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng tới Kathmandu. Trước khi vào trong thành phố tất cả mọi người phân tán thành từng nhóm nhỏ, chia theo từng tốp, mười mấy đi vào thành phố.
17 Nhìn nhà hàng trước mặt này đã dừng buôn bán, Trình Mục Vân đứng ở ngoài cửa. Mạnh Luơng Xuyên đứng bên cạnh anh, sẵn tiện đưa anh một điếu thuốc, Trình Mục Vân không nhận lấy khiến cho Mạnh Luơng Xuyên nhếch mày nhìn.
18 Đúng vậy, hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng gì.
Trình Mục Vân đột nhiên buông tay ra, cả người Ôn Hàn giống như bị đập nát, không còn nhìn được gì nữa.
19 Đến ngày thứ bảy cô, không biết bị con gì cắn trúng khiến cả người cô bắt đầu sốt nhẹ.
Trình Mục Vân cũng không có cách nào, đối với cô gái có thân thể yếu ớt chỉ thích hợp với cuộc sống ở đô thị này ngay cả anh cũng không có biện pháp gì để giảm bớt cơn sốt cho cô.
20 "Anh có biết "mệnh" là gì không?" Người bên cạnh lầm bầm lầu bầu, ngồi ở trên thềm đá trong một ngôi đền, "Giống như bị người khác gõ vào đầu khiến anh thức tỉnh, rút cuộc anh biết được lúc nào anh cần phải là gì, đấu tranh vì cái gì, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện dập đầu tin phục thôi.