1 Kinh thành Thần quốc về đêm vốn rất náo nhiệt, đặc biệt hơn khi đêm nay lại là đêm thất tịch. Ở Thần quốc có tục lệ, cứ mỗi năm đến ngày thất tịch các tiểu thư khuê các đều ra sông thả đèn hoa đăng, trên hoa đăng đều viết tâm nguyện của mình, hi vọng gặp được phu quân như ý.
2 Đêm nay Thanh Nhã Các cũng có không ít khách đến nghe nhạc thưởng nguyệt, Dạ Linh Uyển cười đến độ cảm giác quai hàm của nàng sắp bị trật đến nơi. Nàng cũng chẳng phải tài giỏi hay có tài giao tiếp gì, nên mỗi khi mở cửa luôn trang điểm đậm hơn một chút, hi vọng lớp phấn sẽ khiến mình tự tin hơn.
3 Dạ Linh Uyển cảm thấy hôm nay là ngày mệt mỏi nhất từ khi tới thế giới này đến nay, tuy tối nay đã được vị vương gia thần bí kia giúp nhưng dù gì quan sai kéo tới đông như vậy, cũng phải để cho họ mặt mũi.
4 Ánh mắt Thần Thiên Quân Hoa lóe sáng nhìn vẻ mặt bối rối của nữ tử trước mặt, vẻ mặt hắn vẫn là lạnh lùng nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên. “Gọi ngươi như thế nào?” Hắn vẫn có ý xấu không cho nàng đi lên.
5 Trời vừa tảng sáng, Dạ Linh Uyển còn đang mệt mỏi quấn chặt lấy giường, co quắp như con tôm thì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. “Ai vậy?” Ngáp dài hỏi trong trạng thái mơ màng.
6 Dạ Linh Uyển cũng không phải quá giỏi mấy việc pha trà như mấy tiểu thư khuê các, chỉ biết cách làm thông thường như ở hiện đại mà thôi. Bỏ trà vào, đổ nước nóng, thế là xong rồi.
7 “Mau tiến lên” Quân Hoa ý cười đầy mặt gọi người đang ngập ngừng đứng bên ngoài bình phong. “Vương gia…hay là ta gọi người khác tới, ta…ta không có kinh nghiệm, e là sẽ làm người tức giận.
8 “Hoàng đệ có phát hiện gì sao?” Thần Thiên Thế Hoa thu hồi vẻ ôn hòa vừa rồi, khí chất thâm trầm bây giờ là của một vị đế vương. “Có liên quan tới những phi tần gần đây trong cung.
9 “Vương phi? Thiên Quân vương gia khi nào thì mọc ra một vương phi, sao bổn cung chưa từng nghe nói đến. ” Hoàng hậu vẻ mặt cao ngạo không xem Dạ Linh Uyển vào mắt.
10 “Hoàng hậu nương nương đừng giận dữ, thần thiếp nghĩ vương gia cũng là tức giận thay vương phi thôi, vì một cung nữ mà làm ầm lên thật không hay chút nào.
11 “Nga, là vậy sao?” Dạ Linh Uyển thầm nghĩ, có lẽ Thần Thiên Quân Hoa đã biết trước Ngọc phi kia sẽ gây bất lợi cho nàng, xem ra việc nàng hành động quả nhiên không sai.
12 Lời vừa nói ra Dạ Linh Uyển chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ. Có thể nào Thần Thiên Quân Hoa sẽ xem nàng là sắc nữ hay không?Thần Thiên Quân Hoa đầu tiền là ngẩn ra, sau đó liền cười xấu xa nhìn Dạ Linh Uyển.
13 Khi Dạ Linh Uyển tỉnh dậy mặt trời đã xuống núi từ lúc nào, lắc lắc đầu nhớ lại mọi thứ. Hình như nàng đã mơ một giấc mơ rất dài. Nàng mơ thấy nàng vào cung bị người ta đánh, ám hại lại còn được làm vương phi rồi công chúa.
14 “Uyển nhi, nàng đã chịu không ít khổ cực rồi. ” Thần Thiên Quân Hoa đau lòng ôm tiểu bảo bối của hắn, một mình nàng hành tẩu giang hồ lại lập nên thế lực mạnh như ngày hôm nay hẳn đã chịu khổ không ít.
15 Sáng hôm sau, Dạ Linh Uyển vì có ấm lô đặc biệt nên ngủ rất ngon, tinh thần thoải mái cùng Thần Thiên Quân Hoa đứng ở đại sảnh. Tuy cảnh tượng ở đây vẫn khiến nàng nhíu mày, nhưng cũng đã phân phó những tỷ muội trong Các chuẩn bị làm lại như trước đây.
16 Dạ Linh Uyển có tật giật mình liền giữ im lặng biết điều đứng phía sau để Thần Thiên Quân hoa cùng Nam Thiên Hao lên phía trước quan sát. “Tại ngươi nhiều chuyện đấy.
17 Dạ Linh Uyển cùng Đông Thiên Phong không chút chậm trễ nhanh chóng đuổi theo người của Thiên ma giáo. “Này, Uyển Uyển, khi nãy ngươi cho ác nữ kia ngoạn độc gì?” Đông Thiên Phong hưng trí bừng bừng, hắn đương nhiên thích Dạ Linh Uyển cho người khác ngoạn độc.
18 Dạ Linh Uyển một bên chế dược, một bên lại châm cứu giúp Mạc Lãnh Thiên để bức độc tính ra ngoài, kỳ thật Dạ Linh Uyển biết khi nãy hắn chỉ là nói cứng.
19 “Uyển Nhi…” Thần Thiên Quân Hoa ôm lấy nàng, vùi mặt vào mái tóc hít lấy hương thơm thản nhiên trên người nàng, rất dễ chịu. “Ân…” Dạ Linh Uyển nhẹ nhàng trả lời, lòng của nàng có lẽ đã nhận hắn rồi, nếu không đã không cho hắn thân thiết như thế.
20 Trải qua những chuyện không hay ho nhiều như thế, Dạ Linh Uyển cũng chẳng còn tâm tư đâu vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh nữa. “Quân Hoa, chúng ta nhanh một chút trở lại kinh thành đi.