1
" Oáp
" Trên cây, mỹ nam tóc bạc không chút hình tượng ngáp to một cái. Nam nhân một đầu ngân phát, đôi con ngươi màu đỏ trong suốt linh động, khoác hờ một bộ huyết trang để lộ xương quai xanh tuyệt mỹ, dưới chân không đi giày, nhìn qua không có chút nào bừa bộn mà trông có vẻ mị hoặc câu nhân.
2 Lúc Dương Tiễn tỉnh lại liền bị cảnh sắc trước mắt hù dọa.
Vì cái gì hắn nhìn thấy xà ngang gỗ lim, bình phong tinh xảo, màn rèm bay phất phới của cổ đại?
Cố gắng ngồi dậy, Dương Tiễn bỗng bi ai phát hiện có cái gì đó không đúng.
3 Dương Tiễn sau khi xác nhận hoàn cảnh éo le của bản thân thì mới nhớ tới vấn đề uống thuốc.
Thuốc do Công Tôn Sách khai đơn chắc chắn không phải thuốc bình thường!!! Thuốc càng tốt thì càng đắng!! Mà trên thiên giới ai ai cũng biết Nhị Lang Thần Dương Tiễn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đắng! Nhớ năm xưa vì muốn cho hắn uống thuốc mà Hạo Thiên Khuyển đã phải chịu biết bao cay đắng thiên tân vạn khổ.
4 Dương Tiễn lần thứ hai vì đói mà tỉnh lại. Dụi dụi mắt, vẫn là cảnh tượng trước khi ngất, khác ở chỗ là cây gậy trúc kia đã không còn. Nhìn nhìn ngoài trời, xem ra đã tối rồi.
5 Triệu gia ở Đông Kinh Biện Lương là một gia tộc rất có tiếng tăm, mấy đời gia tộc đều theo nghiệp thương nhân, y phục cũng thuộc một trong những mặt hàng kinh doanh nổi bật của họ, vả lại Khai Phong phu có quan hệ khá tốt với nhị công tử Triệu gia, quần áo mọi người đang sử dụng đều là do Triệu gia cung cấp, vì vậy mà sau khi quyết định đi mua quần áo cho Dương Tiễn, Triển Chiêu liền không do dự đến Ỷ Hương Lâu của Triệu gia.
6 " Ta muốn đi! " Dương Tiễn gằn giọng nói.
" Ngươi là nữ hài tử, đi cái gì mà đi? " Trương Long nhíu mày xua xua tay, trên mặt là một bộ bất đắc dĩ.
7 " Có phát hiện gì sao? " Triển Chiêu nhìn nữ hài tử bên cạnh, bây giờ mới hiểu sao Công Tôn tiên sinh nói với hắn không nên xem thường nàng, nha đầu này tuyệt đối không phải vật trong ao mà là một viên ngọc quý.
8 Triệu Vấn Hàn quả thực không muốn trở về Triệu gia lúc này.
" Đêm qua có ma? " Dương Tiễn ngồi trong lòng Triển Chiêu hỏi Triệu Vấn Hàn.
Triệu Vấn Hàn hai mắt thâm tím, gò má hốc hác, xem ra thực sự là bị dọa sợ nhiều đêm nên không thể ngủ ngon giấc.
9 " Thế nào rồi? " Dương Tiễn nhìn Triển Chiêu nhíu mày hỏi, chỉ thấy Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ vào vết máu đã khô ý chỉ Dương Tiễn nhìn.
Dương Tiễn theo ý hắn nhìn xuống, ngoài việc thấy vết máu có vẻ đã bị người dẫm lên tạo thành một vệt dài khoảng 10 cm thì cũng không nhìn ra điểm nào khác thường.
10 " Thế nào rồi? " Công Tôn Sách ngồi trên trường kỉ cầm một đống giấy tờ tô tô viết viết, Bao đại nhân thì ngồi ở ghế chủ nhà đằng sau bàn làm việc cũng đang rất tích cực phê duyệt tấu chương.
11 Công Tôn Sách thay y phục pháp y rồi đi vào phòng chứa thi thể, Dương Tiễn cũng muốn vào nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài.
" Ta muốn vào! " Dương Tiễn trừng mắt.
12 Dương Tiễn vừa dứt lời, bỗng nhiên ngoài sân có tiếng hét của Trương Long Triệu Hổ. Triển Chiêu nhanh chóng vận khinh công chạy ra, theo sau là Công Tôn Sách và Bao đại nhân, Dương Tiễn không có đi theo, nhìn chằm chặp góc phòng nhíu mày.
13 " Sao lại biến mất rồi? " Bao đại nhân nghi hoặc nhìn chỗ lúc này cái xác đứng, bây giờ chỉ còn một chút bụi bẩn đang ở đó, ánh mắt từ từ nhìn Dương Tiễn.
14 Thành Biện Lương về đêm hết sức tấp nập, đủ mọi loại đèn treo trên từng chuỗi dây dài bắt từ bên này sang bên kia nhìn hết sức đẹp mắt. Dương Tiễn tuy không phải lần đầu tiên xuống trần gian nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn đến cổ đại, vì vậy mà rất háo hức nhìn ngắm xung quanh, nếu có người nào của Thiên giới mà nhìn thấy Nhị Lang Thần đỉnh đỉnh đại danh lộ ra biểu tình trẻ con như vậy chắc hẳn sẽ kinh ngạc không thôi, nếu là Ngọc Đế thì 100% sẽ mắng Dương Tiễn là đồ nhà quê mới lên tỉnh.
15 Dương Tiễn cười lạnh nhìn cái đầu đang lơ lửng " Muốn hù gia? Ngươi xem xem mình có bao nhiêu phân lượng ? "
" Hì hì. . . Hì hì. . . " Tiếng cười khiến người khác sởn gai ốc vang lên, từng lớp thịt cứ theo tiếng cười mà rơi xuống, mùi hôi thối bốc ra càng nồng nặc.
16 Dương Tiễn nhíu mày, ngồi xuống ghế, định bụng uống chút nước nhưng lại nhớ cái hình ảnh nước màu đen nhầy nhầy chảy ra từ cái đầu lúc nãy liền có cảm giác cổ họng không còn khát nữa, tay phe phẩy chiết phiến, mông như có như không dời qua gần Triển Chiêu hơn.
17 Sáng hôm sau, khi Dương Tiễn rời giường thì đã khá muộn. Vì Dương Tiễn chỉ mới là một hài tử nên không ai nỡ gọi hắn dậy, cho nên lúc Dương Tiễn sửa soạn xong y phục thì một đám người Khai Phong Phủ đã ăn sáng gần xong.
18 Ban đêm chính là lúc thích hợp làm chuyện xấu, mà ngày không trăng không sao bầu trời một mảnh đen kịt như hôm nay lại càng hợp hơn, đây tuyệt đối là thời điểm lí tưởng không thể lí tưởng hơn mà Dương Tiễn cần.
19 Dương Tiễn tay nắm chặt , ngón tay trỏ như nặng như nhẹ ma sát với ngón cái, môi mím lại, đây là thói quen mỗi khi cần phải suy nghĩ thứ gì đó của Dương Tiễn.
20 Mạc gia mười mấy năm trước vốn là phú thương ai ai cũng nghe danh người người ngưỡng mộ, rất nhiều gia tộc bây giờ phát đạt đều từng nhận ơn của Mạc gia.