Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bạch Ảnh

Số chương: 50
Chương mới nhất: Chương 50: Nhẫn Tâm Trảo
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Nếu ai đã từng một lần nghe được tiếng đàn của trưởng nữ nhà họ Tô thì đều nói rằng đây chính là tiếng đàn thảm nhất thế gian, mang theo đầy u oán chẳng thể giãi bày với ai.

Danh sách chương Bạch Ảnh


Chương 1: Gió Lặng, Cờ Bay

1 Bạch Kỳ gật gù nhìn khung cảnh mỗi lúc một thay đổi, nó vụt qua nhanh tới mức những cảnh vật trên đường đi chỉ để lại một vệt mờ. Đường dài làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng Bạch Kỳ lại háo hức tới kỳ lạ.


Loading...

Chương 2: Lên Đèn

2 Thành Kim Ngư thật sự là một nơi rất phồn hoa, không khí trong thành lúc nào cũng nhộn nhịp, tiếng những cô kỹ nữ đứng trên lầu cao vẫy khách cho tới tiếng đánh chửi nhau của bọn du côn đầu đường xó chợ.


Chương 3: Thành Thị Không Ngủ

3 Bạch Kỳ tạm biệt đám người Bát Chữ sau khi ăn chơi một lần thỏa thích ở thanh lâu. Hắn vẫn thế, túi vẫn chỉ có vài đồng bạc vốn nằm trong cái túi vải kia, bọn người Bát Chữ cùng vài người mới quen trong tửu lâu quyết định ở lại chơi tới sáng, riêng phần Bát Chữ thì một mình tới Thanh Tân lâu.


Chương 4: Khuyết Nguyệt

4 Bạch Kỳ từng nghe qua nhiều về những hắc thị tồn tại sâu dưới lòng đất, ở đó người ta có thể mua được bất cứ thứ gì bằng tiền, thậm chí là những thứ trái với lương tri của con người.


Chương 5: Ai Oán

5 Lão già nom có vẻ giận, lão lại rít mạnh tẩu thuốc trên tay một cái. Làn khói vẫn mơ ảo như cũ, cổ họng của Bạch Kỳ hơi thắt lại thèm được rít một hơi cho thỏa cái tính ham vui của hắn.


Chương 6: Đàn Ải Đàn Ai

6 Vô Ưu dừng lại, bản thân nàng cảm thấy toàn bộ xúc cảm của nàng đã dùng hết, mọi ức chế trong bao nhiêu năm được tiết ra làm cho Vô Ưu vô cùng thoải mái.


Chương 7: Mùi

7 Cầm hơn hai mươi lạng bạc trong tay mà trong lòng Bạch Kỳ không khỏi mừng rỡ, nụ cười bất giác treo ngang ở trên khuôn mặt của Bạch Kỳ, dù nói nhiêu đây cũng không quá nhiều tuy nhiên nó có ý nghĩa rất lớn với Bạch Kỳ.


Chương 8: Sống An Nhàn

8 Cả mấy ngày hôm sau Bạch Kỳ vẫn giả vờ nhưng không biết có chuyện gì đang xảy ra, Hà Nhi mới tối qua còn ho khan cả tiếng nhưng bây giờ đã khỏe mạnh hoàn toàn, cùng với đám con nít chạy chơi quanh thành.


Chương 9: Khởi Hành

9 Bạch Kỳ vốn sống ở Đại Việt từ nhỏ nên ít nhiều thì hắn cũng có nghe qua những truyền thuyết về nơi này. Đại Việt là một quốc gia cường đại, do không có dịp ở nước ngoài nên Bạch Kỳ không biết nơi khác phồn vinh thế nào mà so sánh, nhưng thật sự so với thành thị của người Phù Nam mà Bạch Kỳ có dịp ghé qua thì thành thị nơi đây lớn hơn rất nhiều.


Chương 10: Thảm Sát

10 Bạch Kỳ vốn đang say giấc nồng thì bị tiếng cú kêu đánh thức, mắt của Bạch Kỳ còn đang mờ một màn sương, vốn hắn còn đang có chút bực bội vì phải để cái bụng rỗng đi ngủ, nhưng có cho tiền thì Bạch Kỳ cũng chả dám ăn cơm, kể cả nó không bất thường đi nữa Bạch Kỳ cũng không dám ăn.


Chương 11: Một Mũi Tên

11 Thấy một dao của mình không đắc thủ, bóng đen cũng không quay lại mà trực tiếp xoay người bỏ đi, Bát Chữ có chút không tin sờ vào trong lồng ngực mà đáng ra là lúc này đã cắm sâu một lưỡi dao, hắn sẽ chết, thân thể sẽ khô lại và máu sẽ rỉ ra như những nhân sĩ xấu số khác, nhưng hết thảy những điều đó đã thay đổi, bởi một mũi tên.


Chương 12: Ngũ Uyên Tiễn

12 Cái bóng đen vẫn cứ đứng chiễm chệ tại đó mà quan sát bố cục, bây giờ người của hắn đang chiếm lợi thế, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, bọn hắn hoàn toàn có thể giết sạch tất cả mọi người khi trăng lên, lúc đó với lực lượng hùng hậu chưa ai thương tổn thì việc giết luôn đám thị vệ hoàng gia chỉ là vấn đề sớm hay muộn.


Chương 13: Một Trăm Lượng Vàng

13 Lúc Bạch Kỳ tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, không một ai trong đám thị vệ hoàng gia bị thương ngoại trừ tên đội trưởng, còn về phần đám nhân sĩ thì thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể xiết.


Chương 14: Nguy Nan

14 Một trăm lượng vàng không phải là một con số nhỏ, một người bình thường có thể cầm một trăm lượng vàng đi nơi khác mà sống dư dả cả đời, xây lên một ngôi nhà nhỏ, mua vài công ruộng rồi thuê người làm, chỉ vậy thôi là đủ với những kẻ không có nhu cầu gì quá lớn.


Chương 15: Sốt Rét

15 Trong rừng về đêm rất lạnh, sương phủ xuống mỗi lúc một dày đặc, thi thoảng vài cơn gió không biết từ đâu thổi tới làm da gà của Bạch Kỳ nổi hẳn cả lên.


Chương 16: Vào Tròng

16 Bạch Kỳ thở dài, đám người Bát Chữ đã sớm nắm chặt binh khí, hai mắt liếc ngang liếc dọc, tuỳ lúc đều có thể ra tay tấn công. Mấy gã quân nhân không nói không rằng, chỉ lẳng lặng giương ánh nhìn khiêu khích về đám người Bát Chữ.


Chương 17: Dã Ngọc

17 “Mạnh ai nấy chạy đi” Bạch Kỳ không biết ai nói câu đó trước. Sóng lưng Bạch Kỳ bỗng nhiên nhói đau một cái, lúc hắn quay đầu lại thì đã thấy lưng mình không biết từ lúc nào đã dính một mũi tên.


Chương 18: U Mạch

18 Bạch Kỳ cõng theo Dã Ngọc chạy thục mạng vào rừng, cũng không ai đuổi theo bọn hắn. Tên Dã Ngọc này vậy mà cứ ung dung như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ bình thản đọc sách.


Chương 19: Thiên Hạ Này, Độc Nhất Là Nhân Tâm

19 Xuôi vào trong rừng sâu là những ngày tháng buồn chán. Bạch Kỳ và Dã Ngọc cũng không nói chuyện quá nhiều, Bạch Kỳ chỉ lẳng lặng đi theo hắn, thi thoảng lại thốt ra mấy câu chẳng ăn nhập vào đâu rồi thôi.


Chương 20: Độc Dược Cuồng Ma

20 Phần rừng ở sâu bên trong Phồn Thịnh Sơn Mạch vốn chả có mấy người lui vào. Nếu có thì đều là những đoàn thương nhân đi hái thuốc về bán, chưa kể tới thú hoang hung dữ, chỉ nói tới cảnh vật tĩnh mịch cùng vô số những cái bẫy rập tự nhiên cũng đã đủ khiến cho nơi này là nơi không ai dám lui tới.


Loading...