1 Nguyện làm uyên ươngkhông ao ước thần tiênĐoạn chêm"Cổ kim chú" của Thôi Báo có viết:"Uyên ương, thủy cầm, loài vịt giời, con cái và con đực không bao giờ sống xa nhau.
2 Khi dùng bữa tối, tôi lại nhìn thấy chàng bên bàn ăn. Mẹ bảo tôi tới chào anh họ. Tôi còn không kịp ngạc nhiên, vội đứng dậy. "Anh họ. " Tôi cúi đầu, chào chàng theo đúng nghi lễ.
3 "Thế nào gọi là tam tòng?""Vị giá tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. ""Thế nào gọi là tứ đức?""Bốn đức tính cần phải có ở người phụ nữ: Công, Dung, Ngôn, Hạnh.
4 Ngày hôm sau, năm canh qua đi, sắc trời cũng đã dần dần chuyển sáng. Tướng công vẫn đang say giấc nồng sau đêm tân hôn, đôi mắt chàng khép hờ, hàng lông mi chốc chốc lại khẽ động đậy.
5 Mợ Hai tên là Đinh Hương. Khi Đinh Hương bước chân vào nhà họ Ngô, với tư cách là mợ cả, là đàn chị, tôi đương nhiên không thể tỏ ra nhỏ nhen. Tôi mang tặng mợ hai mấy món đồ trang sức và chiếc gối thêu đôi chim uyên ương.
6 Tướng công không còn sai người sang gọi tôi, cũng không bước chân qua cửa phòng tôi nữa. Mùa đông đã thực sự tới rồi. Sau buổi trưa, tôi ra ngồi trước cửa gẩy đàn.
7 Đã ba tháng nay chàng chưa hề bước chân vào căn phòng này, tôi vốn nghĩ chàng sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa. Thoáng nhìn thấy khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc của chàng khi bước vào, tôi cũng hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó đã trấn tĩnh lại ngay.
8 Tôi cúi thấp đầu quỳ giữa phòng. Không ai nói câu gì, căn phòng bỗng trở nên yên lặng một cách đáng sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Bố và mẹ chồng ngồi trên ghế, đôi mày của bố chồng đang nhíu lại, biểu hiện vô cùng nghiêm nghị.
9 Trên đường trở về nhà mẹ đẻ, tâm trạng tôi là sự đan xen buồn vui lẫn lộn, một phần vì còn lưu luyến tình cảm với tướng công, một phần là nỗi mong đợi được gặp mặt người thân từ lâu nay đã trở thành hiện thực.
10 Lạnh quá, nước hồ lạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Dòng nước lạnh thấu xương bao vây lấy người tôi, nước như những nhát dao cắt nát da thịt tôi, khó chịu quá, tôi không thể thở được nữa rồi!Mẹ, con lạnh quá, con đau quá! Mẹ, cứu con.
11 Mẹ dặn tôi, buổi tối đến phòng khách để cùng mọi người dùng cơm. Tôi không hiểu ẩn ý của mẹ, do dự một lát, cuối cùng tôi cũng đồng ý. Tôi còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, khi cơn mưa chiều vừa dứt, bầu trời như vừa được gột rửa, ánh trăng sáng trong tuyệt đẹp.
12 Anh họ đi rồi, để lại một câu, câu đó là nhớ nhung da diết. Tôi vẫn thường nhớ lại buổi chiều đầy nắng đó, và những tia nắng ấm áp của buổi chiều hôm ấy đã sưởi ấm cả những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi.
13 Chúng tôi cứ đứng trong vòng tay của nhau như vậy không biết bao lâu. Tôi khát khao mình có thể chết đi ngay trong khoảnh khắc này. Cho đến khi vang lên tiếng bước chân phía xa xa, anh họ mới lưu luyến buông tôi ra.
14 Tôi thu dọn đồ đạc trong một tâm trạng phức tạp. Tôi không dám làm kinh động đến ai, ngay cả mẹ- người mà tôi lưu luyến nhất. Tôi nghĩ, nếu mẹ biết được điều này, mẹ chắc cũng sẽ không ngăn cản tôi.
15 Con gái Thái Úy đại nhân được gả cho nhị công tử nhà họ Tô, một công tử con nhà giàu có ở Tô Châu, lễ đón dâu được tổ chức thật long trọng, linh đình.
16 Hội chùa. Phấn Đại ngồi ở một góc khuất ngoài cửa, đợi Nghễ Nhi dâng hương trở ra. Kỳ thực, Phấn Đại cũng vào dâng hương và cũng đã thấy Bồ Tát rồi, nàng cũng đã thổ lộ với Bồ Tát tâm nguyện vẫn giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
17 Lần đầu tiên, Hoa khôi thấy khách rụt rè, cẩn trọng như vậy, nàng bỗng nhiên cũng có chút bối rối. Tô Kỷ gầy gò, cứ đứng như trời trồng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt không dám dừng lại bất cứ nơi nào, không rõ có phải vì cách bài trí trong phòng quá giống phòng tân hôn hay không mà mặt chàng cứ đỏ lựng mãi không thôi.
18 Sau ngày hôm đó, trong phòng Phấn Đại đã không còn đốt nến song hỷ nữa. Lâu dần, Phấn Đại cũng bắt đầu quen với việc có Tô Kỷ xuất hiện hàng ngày, bắt đầu giống như một phu nhân có duyên có phận đàng hoàng, thi thoảng còn tự tay nấu một vài món, chờ đợi Tô Kỷ, tựa như đợi tướng công của nàng ở xa mới về.
19 Đối diện với những đổi thay của Sở Sở sau hơn bốn năm xa cách, Ngô Văn Bác nhất thời có chút e dè, nhưng rồi cũng thuận theo hướng tay nàng mời, đi vào trong phòng.
20 Ngô Văn Bác bắt đầu trở thành khách quen của Ngọc Hương Lầu. Cứ dăm ba ngày , chàng lại tìm đường đến đó, tâm trạng vô cùng hứng khởi. Chàng say không phải vì men rượu mà say bởi người đẹp đang ngồi kia.