1 Nếu bạn phát hiện, sau khi mình chết đi, lại không có thực sự chết mà trở lại mình lúc nhỏ, bạn sẽ nghĩ gì?Chắc chắn là điên rồi…Vâng, tôi nghĩ tôi đang điên đây.
2 Kì thực Nam Cung Tiêu kém Cố Nguyên Hàm có một tuổi. Thế nhưng, ông nội hắn là quân nhân, không rành việc chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ con nên nhìn hắn không khác đứa trẻ 3 tuổi là bao.
3 Tôi chính thức bước chân vào thế giới của học sinh tiểu học. Tôi không nhớ rõ kiếp trước mình đã trôi qua tiểu học như thế nào. Tôi chưa từng có bạn thân hồi tiểu học.
4 Sau chuyện đấy, Quân Hàm cố gắng giải thích cho tôi nó chỉ đi ngang qua, cũng muốn ngăn cản. Tôi cũng ừ cho qua. Tôi thuận lợi lên lớp 4 năm 7 tuổi. Một năm này, Nam Cung Tiêu cũng thuận lợi nhảy lên lớp 3.
5 Hắn ngỡ ngàng nhìn vào sân. Trong sân, có một cậu bé khoảng 4 tuổi đang ngồi chơi, một người phụ nữ đang xay gạo. Người đâu rồi?Chuyển lên tỉnh N được nửa tháng, hắn tự mình đáp chuyến tàu về đây.
6 Cấp 2 Bình Minh của tỉnh N là trường trọng điểm. Tôi và Nam Cung Tiêu đều thi đỗ vào đây. Giữa một rừng các bạn nhỏ hơn 10 tuổi, tôi và nó ít tuổi nhất nhưng không có kém là bao.
7 Tháng sáu năm nay chúng tôi sẽ thi vào cấp ba. Thời gian thấm thoắt trôi qua, Nam Cung Tiêu năm nay 11 tuổi. Sinh nhật tuổi 11 của nó có rất nhiều các ông bạn của ông nội Nam Cung, dẫn theo một lũ trẻ đến giao lưu tình cảm.
8 Một tuần sau đó, chúng tôi thi cấp 3. Tôi cố gắng ngồi ôn luyện lại bài tập. Cũng không lo lắm. Tiếng anh của tôi đã đạt cấp 5. Tôi còn học thêm tiếng Nhật và tiếng Đức.
9 Thời gian qua mau, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn phân ban. Cố Nguyên Hàm cũng không lo lắng. Cô đương nhiên chọn ban tự nhiên rồi. Chẳng nói đến kiếp trước cô học chính là ban tự nhiên mà chuyên môn sau này cũng dùng đến tự nhiên nhiều hơn là xã hội.
10 Thi đại học còn trọng đại hơn thi cấp ba. Cố Nguyên Hàm vốn không lo lắng, nhưng càng gần ngày thi thì lại có linh cảm mãnh liệt sẽ có chuyện xảy ra. Cô cố an ủi mình, tất cả rồi sẽ ổn thôi.
11 Nam Cung Tiêu cả đời nam chinh bắc chiến, có việc gì khiến hắn hối hận nhất? Có phải là tin tưởng người không nên tin?Một buổi sáng thức giấc, hắn bỗng thấy cực kì khó chịu.
12 Năm được đặc huấn, Cố Nguyên Hàm cũng đã 20 tuổi. Cùng đợt với cô có không ít người xuất sắc, nhưng để bám trụ đến vòng cuối,năm mươi người chỉ còn lại có tám.
13 Họ được đưa vào rừng và thả ở những chỗ khác nhau, không đội nào biết vị trí của đội nào. Cố Nguyên Hàm biết, tuy vậy chỗ quan sát chỉ huy, họ vẫn biết tình hình các tiểu đội thông qua thiết bị ghi hình làm nhiễu sóng dò đường được cài trong ba lô đã phân phát.
14 “Đây là chỉ thị tiếp theo. ” Số 3 trầm ngâm nói. “Là bản đồ”“Có ý gì?” Số 8 bất mãn“Chúng ta cũng không thể dựa vào nó nữa rồi. ” Số 27 nói“Còn một nửa, quả thật không hữu dụng.