1 Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải chân trời góc biển, không phải sinh ly tử biệt, mà là bạn thật vất vả bon chen lên xe điện ngầm tuyết số 382, tôi lại không chen lên được ——!!Hồ Nhất Hạ ở dưới sự tấn công của bốn phương tám phía trước sau, rốt cuộc bị dẹp thành nhân thịt trong bánh nướng, một khắc cửa xe điện ngầm khép, mới thật vất vả rút ra một cái tay, phất tay từ biệt Lãnh Tĩnh ngoài cửa.
2 Bận rộn một tuần. Hồ Nhất Hạ quanh đi quẩn lại trong những công việc bị nhiều người tranh đoạt, ứng phó mệt mỏi, Lãnh Tĩnh cũng vì chủ quản mới vừa đi vào thời kỳ mãn kinh của cô mà bận rộn bể đầu sứt trán.
3 Rốt cuộc đến được chỗ của bộ tiêu thụ thứ 9, Hồ Nhất Hạ mới tỉnh ngộ, người đàn ông xa lạ kia nhìn có chút hả hê, thật sự rất có đạo lý. Ai có thể nghĩ tới Hồ Nhất Hạ cô, vừa vào, liền vào đến ngành gần biên giới công ty nhất?Bộ tiêu thụ thứ này, quả thật chính là ngành đợi bỏ, so với khu vực làm việc thì nơi này thật đáng thương không thấy ánh mặt trời, bi thống hơn là nó sát bên địa bàn của đội làm vệ sinh.
4 Nếu như không phải bởi vì nhìn thấy người khác giương nanh múa vuốt trong kính chiếu hậu, Chiêm Diệc Dương rất khó liên tưởng cô gái nhếch nhác trong mưa này với cô gái dữ dằn kiêu ngạo ngày đó.
5 Lãnh Tĩnh đi ra từ khu mua sắm, Hồ Nhất Hạ cắn răng nắm quyền đi sau. Cho đến khi ngồi lên xe điện ngầm, Hồ Nhất Hạ còn chưa có trở lại bình thường. Hồ đồng chí bình thường gào to quen, bây giờ mới đi làm ngày thứ nhất, nhất định có một vạc nước đắng muốn đổ về phía Lãnh Tĩnh, hiện tại cô buồn bực như vậy, Lãnh Tĩnh hơi khó có thể thích ứng,cũng không chọc cô.
6 Hồ Nhất Hạ tỏ vẻ như ăn phải con ruồi, trừng mắt, miệng mở rộng, thân thể theo bản năng ngửa ra sau, vì để cách anh mấy cm, eo cơ hồ sắp gãy. Trước tình cảnh này, Chiêm Diệc Dương chỉ hơi nhíu mi tâm.
7 Lúc này đầu lưỡi Hồ Nhất Hạ thắt lại: "Cua —— quy tắc?""È hèm. " Nàng Lãnh vô vị nhún vai. Hồ Nhất Hạ cẩn thận hồi tưởng mấy phen, ba hồi hồn thấy bộ mặt chắc chắn của Lãnh Tĩnh, nhất thời cảm thấy giải thích này quá hợp tình hợp lý, quá không chê vào đâu được, cô không tin cũng không được.
8 Hồ Nhất Hạ nhìn ly nước một cái, rồi nhìn anh. Rồi lại nhìn ly nước, rồi lại nhìn anh. Đang lo lắng không biết kết thúc như thế nào, đột nhiên thấy anh khẽ nheo cặp mắt lại, ánh sáng trong mắt, khiến người nhìn thật sự sợ, Hồ Nhất Hạ vội vàng cúi đầu, thức thời nhận lấy ly nước, ngửa đầu buống.
9 Trong đầu trống rỗng của Hồ Nhất Hạ đột nhiên lóe lên ý tưởng: "Tôi Cha. ""Vóc người của cha cô thật tốt. " Mỉm cười. "Quá khen quá khen. " Đổ mồ hôi thẳng xuống dưới.
10 "Tôi, bói trên người anh rồi hả ?"Anh lắc đầu. "Tôi, đánh anh?"Hồ Nhất Hạ không tự chủ suy đoán theo phương hướng mình mong muốn. Lúc thanh tỉnh thì không dám làm, uống say, đương nhiên là muốn mượn cơ hội, có oán báo oán, có thù bá thù.
11 Hậu quả của bước đi quá mức khí phách là, mắt cá chân của Hồ Nhất Hạ bị giày cao gót chấn đến đau Thật vất vả xuống đến lầu một, đảo mắt nhìn: ơ a! Người khác đang dựa vách tường cửa thang máy, hai tay đút vào túi chờ cô.
12 "—— Phương Chu. "Rõ ràng là giọng nói dịu dàng vô cùng, nhưng âm đuôi kia lại giốngnhư vũ khí sắc bén, hung hăng xẹt qua màng nhĩ Hồ Nhất Hạ. Trongmột khắc kia lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi, mắt thấy hay cà phê trong tay mình đang lắc lư, trong đầu Hồ Nhất Hạ cũng vẫntrống rỗng.
13 Hồ Nhất Hạ che miệng, chết sống không buông tay, thanh âm mềm mại từ giữa kẽ tay truyền ra: "Tôi không đi. "Trên mặt Chiêm Diệc Dương vẫn hiện nụ cười làm người ta sợ, nhưng không dán chặt vào người cô nữa, mà thong thả ung dung lui về phía sau một bước, dựa vào vách tường thang máy: "Phó tổng chấp hành đột nhiên chen ngang, phương diện nhân sự khẳng định không chăm sóc chu toàn, tôi không ngại đưa cô cho anh ta mượn dùng mấy ngày, đánh máy, sai vặt.
14 Đi theo nhà tư bản, Hồ Nhất Hạ lo lắng mình sớm muộn cũng bị hành đến xương cốt không còn. Đến lúc này, nước mắt hết ráo, Hồ Nhất Hạ chẳng thèm nâng lên tâm tình, trộm bấu bắp đùi mình: “Anh ta thật muốn đá em đi, vô cùng xác thực!"Một phen khóc lóc, khiến cả dì làm vệ sinh bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt, gậy tre trăm thước, Hồ Nhất Hạ càng thêm quyết tâm.
15 Điện thoại di động nhắc nhở, máy của đối phương đã tắt. Giọng của Hứa Phương Chu rốt cuộc hơi phập phồng: "Cô ấy đã đi bao lâu?""Vừa đi hai phút trước" Nữ QQ thấy vẻ mặt của người đàn ông này nhất thời căng thẳng, bất đắc dĩ hơi giang hai tay, "Nếu anh là bạn của cô ấy, tận lực an ủi cô đi, cô gái nhỏ rất đáng thương, mặc dù tôi ở đảng Chiêm gia, nhưng Phó tổng làm khó một viên chức nhỏ như vậy, quả thật hơi quá mức.
16 Hồ đồng chí đã quen bị hù dọa quyết định hăm hở phản kích, dùng nửa giây tiêu hóa hết kinh ngạc, sau đó tràn ngập tiếc nuối than thở: "Chân ngắn eo thô cả người đầy cơ bắp, tinh tinh trong vườn thú còn đẹp hơn.
17 Thần sắc người đàn ông này buông lỏng, tiếp đó lại là căng thẳng, Hồ Nhất Hạ cũng không để ý quan sát anh, cúi đầu nhìn thân thể mình, nửa bên ngực cơ hồ muốn lộ ra khỏi khăn tăm, mà chân của cô.
18 Hồ Nhất Hạ vẫn không có hiểu rõ mình tiến vào phòng ngủ như thế nào, nhưng cô rất nhanh đã hiểu: người khác mặc quần áo rất nhanh, cởi quần áo còn nhanh hơn.
19 Hồ đồng chí thật hôn mê bất tỉnh. Thật?Đương nhiên là giả ——Giả bộ bất tỉnh tuyệt đối là một kỹ thuật. Hồ Nhất Hạ cố gắng hồi tưởng đủ loại phản ứng sau khi thấy máu của Lãnh Tĩnh, nhưng trừ Lãnh cô cô mỗi lần có đại di mụ (kinh nguyệt) đều phải đeo kính đen đổi đệm, những thứ khác, cô không có một chút ấn tượng nào.
20 "Phó, Phó tổng?"Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt. Thì ra không phải là cảm giác sai. . . . . đầu Hồ Nhất Hạ nhất thời đầy vạch đen, không hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy ra sau lưng nữ đồng nghiệp làm đà điểu, đáng tiếc dù trốn thế nào, cũng không thể trốn qua ánh mắt như ra đa quét ngang của người khác.