21 Cả đời này Hồ Nhất Hạ chưa từng gặp ai trong khoảnh khắc có thể trở nên vô cùng lạnh như Chiêm Diệc Dương. Cô nhất thời không có sức lực, nhưng vừa nghĩ tới mình khó có một lần tấn công, cơ hội này phải nắm chặt mới đúng.
22 Một đêm cuối cùng ở Singapore, Hồ Nhất Hạ lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ. Đau đến thật sự không chịu nổi, mới lục đục bò dậy gọi điện thoại. Gọi đến số điện thoại của quầy, kết quả bị đả kích rồi.
23 Máy điều hòa không khí vừa mở ra, trong xe cũng đặc biệt ấm áp, Hồ Nhất Hạ cởi áo khoác ngoài ra, Lãnh Tĩnh liền híp mắt lại, nghi ngờ quan sát quan sát cô: "Mặc bộ đồ đẹp đẽ lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo này, chuẩn bị làm gì hả?""Cậu nói.
24 Hồ Nhất Hạ vốn đang cực kỳ mâu thuẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhưng bây giờ vô cùng cảm kích có thể có một chỗ bí mật để trao đổi với người khác: "Lừa gạt.
25 Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy phong cách trong nhà có thể phản ánh tính tình của một người nhất, quả nhiên, lầu ba là địa bàn của người họ Chiêm, hoàn toàn khác trang hoàng ấm áp kiểu Châu Âu ở lầu dưới, trắng đen làm chủ —— trắng chính là gương mặt anh, đen là tâm can của anh!Nhưng mà anh có lúc tựa hồ cũng không xấu thế, Hồ Nhất Hạ cảm thấy cần thiết khen ngợi khen ngợi, lại sợ người khác đắc chí, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu dạo trái ngắm phải ở trong phòng, giống như lơ đãng nhắc tới: "Vừa rồi tôi còn tưởng anh không tính lấy tôi.
26 Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Lãnh Tĩnh một thân một mình từ nhà trọ ra ngoài. Hôm sau chính là đêm Giáng sinh, khắp nơi náo nhiệt muốn chết, Lãnh Tĩnh lại tập trung tinh thần nghĩ: Chiếc xe cũ đã hư, cô nên đi xe buýt hay là chen xe điện ngầm?Đang suy nghĩ, một chiếc xe cứ như vậy chạy trước mắt cô, dừng ở bên trong chỗ dừng xe phía trước.
27 Nhà vệ sinh nữ ở quán rượu thật sự náo nhiệt, Hồ Nhất Hạ núp trong góc vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, vừa bị người nhìn giống như triển lãm, vừa chấp nhất điện thoại di động không phản bác được, cảm giác này tệ hết biết rồi: "Tôi có tiền còn sợ không mời được người khuân vác? Không cần phiền đến ngài phó tổng đâu!"Chiêm Diệc Dương trầm mặc, áp suất thấp xuyên thấu qua làn sóng điện truyền về phía Hồ Nhất Hạ.
28 Cả đời Chiêm Diệc Dương chưa từng nếm thử việc bị người khác đánh gục thế này. Người phụ nữ thần chí không rõ trong ngực này vừa đúng dùng anh làm đệm lưng, không chỉ không hề té, thậm chí còn nhẹ nhàng linh hoạt lật người, thay đổi nằm ở trên người anh, mắt say lờ đờ mông lung ngó ngó anh, liếm đi máu ở khóe miệng anh.
29 Chiêm Diệc Dương thuận tay kéo cô ra sau lưng, lúc này Hồ Nhất Hạ rốt cuộc đã tỉnh hồn lại, hậu tri hậu giác kéo áo khoác choàng lên, cúi gằm đầu làm đà điểu.
30 "Trước Tết âm lịch, tôi sẽ toàn lực phối hợp em theo đuổi Hứa Phương Chu, em có hai tháng, nếu như em thất bại, buông tha anh ta, kết hôn với tôi. "".
31 Chiêm Diệc Dương xuyên thấu qua sau gương nhìn bóng dáng xù lông phía sau, khóe miệng giương nhẹ, cũng không tự biết. ***Hồ Nhất Hạ thật không hiểu sao người họ Chiêm chỉ chọc ình cô thấy ghét, tính tình ác liệt thế, chẳng lẽ không phải người người gặp được đều ghét?Cô vừa nhấn chuông vừa chấn chỉnh tâm tình, đợi đến khi ba Hồ mở cửa, đã sớm lộ ra vẻ mặt đau khổ, tràn đầy sầu muộn.
32 Kiếp sống người yêu giả tưởng của Hồ Nhất Hạ cứ như vậy lặng lẽ kéo ra màn che. Mới đầu thật đúng là không có quen, lúc đi làm thì người khác trưng ra bộ mặt thối, tan việc chở cô đi ăn cơm với hai người Phương Chu, ngay trước hai người này thì mặt lại cẩn thận chăm sóc, cử động gắp thức ăn bình thường, đặt trên người người khác thì Hồ Nhất Hạ không hề cảm thấy ly kỳ, đặt trên người người họ Chiêm, lại làm cho Hồ Nhất Hạ sững sờ ba giây.
33 Tiệc rượu hàng năm để làm gì?Tất nhiên không nói đến gió nổi mây phun giữa các lãnh đạo, nhiều người tới đây, chỉ vì so vai đẹp hơn ai, cộng sự của ai đẹp trai hơn, kỹ thuật quyến rũ của người nào mạnh hơn.
34 Lúc Hồ Nhất Hạ ngẩng đầu lên, anh đã khôi phục biểu tình sóng nước chẳng xao thường ngày, đẩy cô đi ra ngoài: "Cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng nghĩ, tiệc rượu kết thúc anh sẽ tới tìm em.
35 Liếc mắt thấy gương mặt nghiêm túc của anh, Hồ Nhất Hạ sợ tới mức cười lên: "Lãnh Tĩnh không thể nào bán tôChiêm Diệc Dương cũng không ép cô xuống xe, dựa vào cửa xe, giữa hai lông mày viết nhất định phải được: "Vậy nếu như cô ấy thật giúp anh không giúp em thì sao?"Thừa số hiếu chiến bên trong Hồ Nhất Hạ bị treo lên thật cao, lúc này tốn hơi thừa lời sèn soẹt: "Vậy chị lập tức đi đăng ký với cậu! Chị cũng giúp cậu trả 9 đồng tiền chi phí!"Chiêm Diệc Dương mím môi nghiêng mặt về một bên, khóe miệng có đường cong nâng lên; Hồ Nhất Hạ tin chắc cách mạng hữu tình của mình và Lãnh Tĩnh bền chắc không thể gãy, vẫn bắt chéo chân, tỏ vẻ đại gia hơn ai khác, ngồi xem anh thảm bại như thế nào.
36 "Đing" một tiếng, thang máy đã tới lầu một khi cả hai phe vẫn không phản bác được. Mắt thấy cửa thang máy mở ra, mắt thấy anh không chậm trễ chút nào bước ra một bước, Hồ Nhất Hạ luống cuống, anh rời đi như vậy đã nhiều lần lắm, trong đầu cô cơ hồ tạo thành phản xạ hình cung, theo bản năng muốn xông lên bắt lấy cánh tay anh, mặt dày mày dạn cầu xin anh.
37 Cõi đời này có thể nói hai chữ "Lên xe" phong cách như vậy, thật giống như lên là cỗ xe thể thao cao cấp mà không phải xe đạp, có lẽ chỉ có người đàn ông trước mặt này thôi.
38 Cái gì gọi là hòa đối phương vào thân thể? Thì ra chính là dốc hết toàn lực đè cô thành nhân bánh thịt nướng!Hồ Nhất Hạ hô hấp cũng khó khăn, đừng nói gì đến từ chối, vừa phải giả say, vừa phải tránh ra thế công của anh, cuối cùng chỉ có thể thở mong manh: "Anh.
39 Hồ Nhất Hạ thổn thức xong rồi, quay đầu nhìn lại, người khác còn duy trì thế đứng cao lớn ở bên giường, chỉ là vẻ mặt càng nặng nề hơn. Lúc này cô mới phát giác khác thường, có chút không xác định vì sao mặt anh lại thối, không thể làm gì khác hơn là giật nhẹ quần của anh.
40 Được mời rượu, Hồ Nhất Hạ lại không dám nuốt, bắt đầu uống chút chút, Chiêm Diệc Dương ở đối diện chống cằm nhìn cô, Hồ Nhất Hạ hơi không xác định, là tác dụng của rượu cồn, hay là đôi mắt không hề chớp của anh khiến ình say.