21 Mong rằng kiếp sau con sẽ có một gia đình hạnh phúcĐêm đó, Lý Diệu Thần quả thực đã đến phòng ta. Ta đã rất lo, ta nhớ lại cái đêm của hai tháng trước, ta nhớ lại ánh mắt tràn ngập căm thù của hắn, ta nhớ lại cảm giác tê tái của ta sau khi hắn rời đi.
22 Hiền phi nói ta và Hiền tần cùng đi dạo, ta cũng không thể nào từ chối, bèn cùng đi với nàng. Chúng ta dạo gần đến một hồ nước, Hiền tần nói: “Mùa đông lạnh như vậy, không biết nước trong hồ có lạnh không”.
23 Tình yêu không phải, cuối cùng còn lại mình ta“Nương nương, người tỉnh rồi. Em đến ngự thiện phòng kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nương nương nhé”Ta lắc đầu mệt mỏi, bây giờ ta không muốn ăn, ta nói với Tiểu Lan : “lan nhi, để mặc ta, ta không muốn ăn”.
24 Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ta quyết định tỉnh giấc sớm hơn mọi ngày, năm mới này không phải là năm mới mà ta muốn đón chờ, chỉ là nhờ nó, ta nhớ về ta của chục năm về trước, nhờ nó để ta nhớ đến cha mẹ.
25 Kết thúcTiểu Lan ngủ rồi, giấc ngủ này an lành biết bao, sẽ không phải mơ thấy ác mộng nữa. Ta từ từ đứng dậy, mắt dại đi, phải rồi, đời này ngoài Tiểu lan, ai có thể vì ta mà dám hi sinh cả mạng sống.
26 Ta bò theo, muốn cất tiếng gọi hắn, nhưng đã không thể gọi thành tiếng, chỉ còn trở thành tiếng “ư… ư… ư” phát ra mà thôi. Ta bò tới túm chặt lấy một vạt long bào của hắn, rất muốn nói với hắn: “Lý Diệu Thần, ta bị oan”.