21 - Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao, thích thì quất. . .
Vô Danh nói với giọng cực kì mỉa mai.
- Hôm nay không vả cái miệng chó của ngươi, Tô Khai ta không còn là Tô Khai nữa.
22 Nữ sinh mặc thanh y vội vàng chạy tới đỡ lấy Vô Danh, trong lòng nàng bây giờ có chút sốt ruột, không biết Vô Danh có bị thương nặng quá hay không:
- Ngươi.
23 - ẦM. . .
Quyền phong giao nhau một tiếng ầm vang lên sau đó cả hai đều lùi lại phía sau, cuối cùng thì Tô Khai hắn cũng đã tách được Vô Danh ra.
Ngay khi Tô Khai tiếp đất, hắn lật tay một cái một viên đan dược lại xuất hiện trong tay hắn.
24 Vô Danh nhẹ nhàng cúi xuống, thò tay vào trong người của Tô Khai. Sau đó lấy ra một cái túi màu xanh lam, đây chính là túi trữ vật của Tô Khai.
Tô Khai bị đánh tới mức đã ngất đi luôn rồi, hắn không thể nào ngăn cản được Vô Danh tới lấy túi trữ vật của bản thân.
25 Vô Danh bây giờ đang tự hỏi, nữ sinh trước mắt này liệu có phải giống như hắn xuyên không qua đây hay không a.
Vô Danh chăm chú nhìn đôi mắt long lanh của nữ sinh trước mắt này, nhưng hắn không phát hiện ra bất kì một chút nào giống như đùa giỡn trong mắt của nàng.
26 Vô Danh đi thẳng về phòng của mình rồi đóng cửa lại.
- Phù…
Vô Danh nằm dọc ở trên giường, thở dài một hơi, hắn bắt đầu suy nghĩ về trận chiến hồi nãy với Tô Khai.
27 Vô Danh từ từ đi về phía cửa ra vào, lúc này Nguyệt Nhi cũng đã đứng trước cửa phòng của hắn:
-Cộc…cộc…cộc
-Vô Danh ca ca…Vô Danh ca ca
Nguyệt Nhi vừa gọi Vô Danh vừa gõ cửa, trên khuôn mắt của nàng mang theo một chút thần sắc khẩn trương.
28 Vô Danh tự trách mình quá lỗ mãng rồi, bây giờ có lẽ hắn nên lập tức rời đi, nếu không thì tính mạng của hắn chắc chắn sẽ không giữ được.
Vô Danh điều chỉnh sắc mặt của bản thân, hắn nhẹ nhàng hướng Nguyệt Nhi cười một cái nói:
-Được rồi, bây giờ chẳng phải ta không có chuyện gì sao, muội cũng đừng quá lo lắng.
29 Trên con đường dài và rộng bên trong học viên, hai hàng hoa đủ màu sắc được trồng trải dài cả con đường. Trên con đường đầy hoa này có hình bóng của một vị thiếu niên đang đi tới phía cổng trường.
30 Vô Danh sau khi vừa đi ra khỏi cổng học viện, hắn liền tăng hết tốc độ mà chạy, bây giờ hắn phải chạy thật nhanh và thật xa, chỉ cần chạy tới Bình Ngiêu sâm lâm thì có lẽ hắn sẽ an toàn.
31 Vô Danh thấy vấn đề này quá mức hại não, hắn quyết định dừng suy nghĩ về vấn đề này. Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ là luyện hóa chiếc nhẫn trữ vật này trước đã.
32 Vô Danh sau khi ăn xong, hắn mới mở “Nhị Thập Tứ đao” ra xem, đây là một loại đao kỹ, cho nên khi luyện tập phải có một thanh đao. Muốn luyện tập được Huyền giai sơ cấp pháp kỹ Nhị Thập Tứ đao này trước tiên bản thân phải có tu vi là tụ khí tầng hai mới có thể bắt đầu tập luyện.
33 Hình Hoa nhớ lại ngày đó, khi đó Vô Danh hắn tham gia khảo thí, tu vi không có, bản thân cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa trong mình lại còn mang tạp linh căn, việc tu luyện của kẻ này chắc chắn sẽ cực kì khó khăn.
34 Sáng ngày thứ tư sau khi Vô Danh rời học viện, tại hậu hoa viên sau Hoài Nam Nhị Tinh học viên, có một nhóm nam sinh đang ngồi quây lại với nhau bên một chiếc bàn đá, xung quanh hậu hoa viên này cũng không có một người nào ở gần đó, chỉ có riêng một nam sinh này là đang ngồi nói chuyện với nhau.
35 - Tiểu thư
Bên ngoài một căn phòng bên trong khu ký túc xá nữ của Hoài Nam Nhị Tinh học viện, có hai bóng người mặc hắc y đang đứng ở đó, dáng người cung kính, một hắc y nhân hướng về phía bên trong căn phòng trước mặt gọi một tiếng.
36 Sở dĩ A Nhị không có tìm thấy được Vô Danh là bởi vì Vô Danh vẫn còn đang ở bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục. Khi Vô Danh vào đấy thì dù có là bất kể một loại kí hiệu thần thức nào, hay có thần thức nào dò xét qua đều không thể cảm ứng được.
37 Vô Danh đưa mắt nhìn về phía trước, trước mắt hắn chính là Bình Nghiêu sâm lâm, một mảnh rừng vô tận với những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, hay thậm chí là cả ngàn năm.
38 Vô Danh thân hình dần trở nên mờ ảo, hắn ẩn thân từ từ đi tới gần chỗ ba con Trư Phong thú đang nằm kia. Khi Khoảng cách đã chỉ còn là vài mét, Vô Danh mới dừng lại, hắn lấy ra Nguyệt Đao, linh lực bắt đầu khỏi động.
39 Vô Danh bắt đầu cảm thấy nóng hết cả người, cái con súc vật này, ngu thôi thì không nói nhưng sao mà vừa trâu vừa dai vậy, đánh mà không xi nhê gì hết là sao.
40 - Có phải ngươi đang nghĩ rằng, tại sao chúng ta lại có thể tìm được ngươi đúng không, cái này thực ra cũng rất đơn giản.
Nói xong Hoàng Lăng cũng không có nói tiếp mà hắn đưa mắt nhìn về phía Vô Danh đầy thâm ý.
Thể loại: Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 50