1 - Tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi! Ta vội vã giấu cái khung thêu được Tiểu Ái thêu sẵn đêm hôm trước ra sau lưng, hốt hoảng hỏi nó: - Có chuyện gì, nói ta nghe xem! Tiểu Ái lắp bắp, lập bà lập bập hồi lâu mà vẫn chưa nói ra câu gì, con nha đầu chết tiệt, chuyên làm hỏng việc của ta, ta bực tức ném nguyên cái khung thêu vừa nãy vào người nó, thét: - Ngươi có mau nói không? Ta lập tức gả ngươi cho lão Cao bổ củi bây giờ! Nghe ta nhắc đến ông già vừa xấu xí vừa hôi hám nọ, mặt Tiểu Ái thất sắc, nó run rẩy thưa: - Tiểu.
2 - Ngay cả một người ưa nhìn hơn, cô nương cũng không đồng ý?Ta khinh bỉ: Dĩ nhiên, bằng hữu của huynh ta kẻ nào coi là đẹp trai chắc chỉ kém Dạ xoa một chút!Vừa nói xong, ta đã ngớ người, mẫu thân có bao giờ gọi ta là “ cô nương này”, “ tiểu thư nọ” đâu nhỉ.
3 CHƯƠNG 3Chẳng ngờ mới thò được một chân lên đã thấy có kẻ độc chiếm trước ta rồi, nhìn y phục đen tuyền đậm mùi cỏ quen thuộc, ta biết hắn chính là Diệp Tuệ, bộ y phục này Tiểu Ái đã chỉ cho ta thấy một chữ “ cảnh” ngay bên trong tay áo , là thêu chìm.
4 CHƯƠNG 4Đại tẩu cùng đại ca vào động phòng, ta giúp Tiểu Ái thu xếp một vài việc, mệt đến rã rời, đã vậy tay ta vẫn còn ê ẩm nhức, sực nhớ đến lọ dầu xoa của Sở Minh, ta bèn lấy ra xoa bóp.
5 CHƯƠNG 5Lúc Tiểu Ái bưng chậu nước rửa mặt vào, ta hãy còn ngái ngủ, quờ quạng xung quanh một hồi không thấy Diệp Tuệ đâu bèn hỏi nó:- Tiểu Ái, Diệp công tử đâu rồi?Tiểu Ái tròn mắt, lắp ba lắp bắp:- Tiểu thư.
6 CHƯƠNG 6Ta đến tìm đại huynh, giờ đã là canh năm, tiếng gà gáy văng vẳng, đi qua hoa viên thơm ngát mùi mẫu đơn, ta dừng lại ngắt một đóa cài lên tóc, ta muốn mình thực xinh đẹp, Diệp Tuệ không thích một nương tử xấu xí, chàng rất khôi ngô.
7 CHƯƠNG 7Ngày ta xách tay nải bỏ trốn cũng là ngày mẫu thân nhận lễ vật của một tên thiếu gia chuyên kinh doanh đồ cổ, nghe nói hắn muốn hỏi ta làm thiếp thứ tám.
8 CHƯƠNG 8Nhưng mẫu thân vẫn không cho phép ta đi tìm Diệp Tuệ, nghĩ mà xem, có cha mẹ nào lại đồng ý để con mình phiêu bạt đây đó chịu khổ ải, hơn nữa, cái người mà ta tìm kiếm lại hùng hồn tuyên bố rằng hắn đã có vị hôn thê.
9 CHƯƠNG 9Chúng ta đi tiếp hai ngày ba đêm nữa thì đến Hàng Châu, trên đường đi, hai gã phu xe trông chừng rất chặt chẽ, cộng thêm cảnh vật bên đường hoang vu, lạ lẫm.
10 CHƯƠNG 10Vừa chập tối, kỹ viện đã trang hoàng hết sức lộng lẫy, đèn lồng treo khắp nơi, lũ đàn ông ô hợp kéo nhau tới đông như xem hội, không ngừng chỉ trỏ về phía ta và Tiểu Ái, buông mấy lời lẽ tục tĩu đáng phỉ nhổ.
11 CHƯƠNG 11Ngày tháng cứ thấm thoắt trôi qua, hoa mai bên ngoài chẳng mấy chốc đã nở trắng toát, mấy thương nhân ghé qua có nói Tô Châu phía trước thả đèn trời nhân Tết nguyên đán rất đẹp.
12 CHƯƠNG 12Bà chủ đang ăn màn thầu, dáng vẻ nhàn nhã lúc này của bà lúc này làm ta nhớ đến mẫu thân, khi sắp trừng phạt ta, mẫu thân cũng điềm tĩnh như vậy.
13 CHƯƠNG 13Một sáng mùa hạ nắng xuyên qua mái hiên,tạo nên thứ ánh sáng vàng rực giống như món gà chiên bà chủ bà chủ hay làm. Ta lười biếng nằm bò trên mặt bàn, tay không ngừng mân mê chiếc vòng trân châu hổ phách của Diệp Tuệ, với ta mà nói, việc gặp gỡ chàng giống như một giấc mơ, kể từ giây phút chàng bước vào, khuôn mặt anh tuấn được phủ một lớp nắng mai nhàn nhạt ấy đã khắc sâu trong tâm trí ta, chàng giống như một vầng hào quang, vừa gần vừa xa, có lúc hờ hững, có lúc lại say đắm.
14 CHƯƠNG 14Ta và Tiểu Ái mua một cỗ xe ngựa, cùng nhau rời khỏi quán ăn nhỏ từng nuôi dưỡng chúng ta hơn một năm trời. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, bà chủ, ông chủ quá tốt với chúng ta, tuy họ có đôi chút kỳ quái nhưng vẫn luôn lưu tâm khi ta nhớ nhà, lo sợ ta bị lũ nam nhân ức hiếp, còn bao dung bỏ qua lỗi lầm của chúng ta nữa.
15 CHƯƠNG 15Ta biết được sự thật trong lòng càng hoang mang, phút chốc khoảng cách giữa ta và Diệp Tuệ xa thêm hàng vạn dặm, chúng ta gần như vậy nhưng xa đến thế!Chàng là công tử Diệp gia quyền cao chức trọng, còn ta chỉ là một tiểu cô nương ngốc nghếch theo chàng đến tận Tô Châu suốt năm qua.
16 CHƯƠNG 16Chiều muộn biểu tẩu mới về, cả ngày tẩu ấy khấn vái xin quẻ rồi bói toán vận mệnh, nét mặt vừa nhìn đã thấy khó chiều. Cái trò xem bói tử vi, ta còn lạ gì chứ.
17 CHƯƠNG 17Trời đang vào độ chớm thu nên không khí thanh sạch và mát mẻ lắm, nước sông trong vắt như một tấm gương, đứng trên bờ còn có thể ngắm được cá dưới đáy sông đang quẫy đuôi.
18 CHƯƠNG 18Ta cứ lang thang như vậy, chẳng mấy chốc đến một tú lầu, gác sơn màu đỏ rực, lại cao chót vót. Lan can uốn cong còn treo một bông hoa vải cỡ to đỏ như máu.
19 CHƯƠNG 19Ta khóc nức nở, dường như bao thống khổ có thể theo dòng nước mắt trôi đi, ta khóc cho đến khi nước mắt nước mũi hoen nhòe khuôn mặt, chàng vẫn vô cảm nhìn ta!Không có chút bối rối lau nước mắt cho ta như chính ta tự huyễn hoặc.
20 CHƯƠNG 20Đợi đến mấy hôm sau, nhân lúc mọi người chưa tỉnh, ta rón rén thay bộ y phục thời còn là tiểu thư Đinh gia, đứng trước gương, ta hào húng xoay một vòng, bộ váy áo màu hồng nhạt, dây lưng có thêu một đóa mẫu đơn nhỏ, chính Tiểu Ái thêu cho ta, sờ gương mặt tiều tụy vì thức đêm của mình.