41 Một lời châm chọc thản nhiên.
Quận chúa Vinh Thành nhất thời tức giận, bèn phất tay, đám thị vệ áo đen sau lưng ả ta ùa tới chỗ Vân Thư.
Bọn họ bao vây Vân Thư lại!
"Thưa quận chúa, ngày đó chính ả đàn bà này đã dùng dao găm đâm ca ca của ta bị thương, còn lừa cha ta là ả có thể chữa khỏi cho ca ca.
42 Trên mũi đao tràn đầy sát ý rít gào, võ công của quận chúa Vinh Thành cũng thuộc dạng nhất đẳng.
Đôi mắt Vân Thư lóe lên vẻ lạnh lùng, sức lực của một cá nhân quả thực không thể chống lại cả một quốc gia, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ một mực nhẫn nhịn!
Vân Thư siết chặt chiếc roi dài trong tay, khuỷu tay dùng lực vung một đường thẳng tắp quất lên thanh đao trong tay Vinh Thành.
43 Vân Thư lẳng lặng khởi động không gian phân tích độc tính, nàng không ngẩng đầu lên: "Có lẽ là được, nhưng ta cần thời gian. "
Hệ thống giải độc không thể đưa ra đáp án ngay tức khắc khi nó phải phân tích loại thuốc xa lạ được.
44 "Vậy ngươi nói xem rốt cuộc Tiêu Bách ca ca bị làm sao! Ngươi nói là cứu huynh ấy, vậy bao giờ huynh ấy mới tỉnh lại đây?" Quận chúa Vinh Thành vừa nghĩ tới người đàn ông đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, trái tim như vỡ nát, lập tức trút cả bầu lửa giận trong lòng lên người Vân Thư.
45 Vân Thư cười dửng dưng, đôi môi anh đào khép mở, mắt liếc nhìn quận chúa Vinh Thành với vẻ khinh thường, cũng chẳng hề che giấu ý châm biếm trên gương mặt: "Người ta hay nói tóc dài kiến thức ngắn, quả nhiên nói không sai.
46 Hai năm qua, nước Thiên Hoa dần trở nên phồn vinh, hoàng đế nước Thiên Hoa cũng dần buông lỏng một số kiềm hãm trên phương diện ngoại giao, nhưng chẳng ngờ, lá gan của bọn chúng đã lớn đến mức dám lập mưu hãm hại trọng thần.
47 Chẳng phải nàng không muốn tránh, đáng tiếc sức lực bây giờ của nàng hoàn toàn không cách nào tránh được cú quất roi này. Thay vì mất mặt mà chật vật chạy trốn, không bằng cứng rắn chịu đựng, ít nhất nàng còn giữ được tôn nghiêm.
48 "Đừng nhúc nhích. " Giọng nam trầm thấp mang theo chút tức giận.
Nhớ đến chuyện con bé này tự dằn vặt mình thành như vậy, chẳng những vào thiên lao với vết thương đầy người mà cơ thể còn suy yếu đến thế, y chỉ muốn dùng nội lực mang đến cho nàng một chút hơi ấm.
49 "Bước tiếp theo nàng muốn làm gì?" Tư Đồ Thánh Dực nhìn dấu yêu trong lòng mình, nhẹ nhàng hỏi ra.
Mặc dù trong lòng đã sớm có dự tính, phải giáo huấn đám người đó một trận, thế nhưng y vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Vân Thư.
50 Vân Thư chớp chớp mắt, khóe miệng nở một nụ cười mỉm. Có thể mua một khu nhà lớn như vậy ở một nơi tấc đất tấc vàng như đoạn đường trung tâm thành Y Dược này, xem ra chồng mình đúng là người sâu không lường được nhỉ!
Trước kia nàng còn coi thường y đấy,
Tư Đồ Thánh Dực nhận ra ánh mắt của Vân Thư, hé môi cười, khẽ nói bên tai Vân Thư: "Nương tử, có phải cảm thấy vi phu giàu nứt đổ vách rồi không?"
Làn hơi ấm áp lướt qua bên tai Vân Thư, Vân Thư lắc đầu không nói nhưng mà trong lòng lại tán tụng: "Nào chỉ là giàu nứt đổ vách chứ.