1
“ Dậy ! Con heo lười nhà ngươi !Bổn vương ra lệnh cho ngươi, dậy mau!!”
Tôi đang ngủ thì cảm giác có ai đó đang không ngừng đá đá vào người, còn giật cả chăn của tôi, làm tôi đang hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chăn đột nhiên cảm thấy lạnh đến mức toàn thân run lên.
2
Ăn cơm tối xong, tôi kéo Tử Thuần cùng đi nhà sách mua dụng cụ học tập cho hắn rồi dẫn đến trường mua đồng phục.
Chúng tôi đi đến đâu là bị nhòm ngó đến đó, quả thực cũng tại ai đó quá bất bình thường, đặc biết là mái tóc dài tuy đã được cột lên theo kiểu đuôi gà, nhưng vẫn dài như bình thường, hơn nữa hắn lại còn rất đẹp trai.
3
Cả đêm hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ được, câu nói kia của Tử Thuần cứ văng vẳng bên tai , không lúc nào không nghe thấy. Tôi vùi mặt vào gối , không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
4
* Từ chap này trở đi, mình sẽ đổi “tôi” thành “ cô” cho dễ nghe nhé, cứ xưng “tôi” hoài, mình thấy nó có chút khô khan , nhưng nếu các bạn không thích thì cứ nói, mình sẽ đổi trở về, thanks ! Còn nữa, mình xin lỗi đã drop quá lâu, nhưng e là truyện này mình viết sẽ không hay bằng phần 1 ( vì không quen viết hiện đại >’’< )="" nên="" sẽ="" nhanh="" kết,="" mong="" mọi="" người="" đừng="" trách="" a!!="">
Về đến nhà , cô lập tức kéo Tử Thuần lại gần, nhìn một lượt rồi khẩn trương hỏi :
“ Anh không sao chứ? May là lúc đó nhân viên nhà sách chỉ đường cho đó! Này! Sắc mặt anh như vậy là thế nào? Có chuyện gì sao?”
Đáp lại cô là một cái ôm thật chặt, chặt đến nỗi suýt nữa thì nghẹt thở.
5
Ăn uống xong xuôi, cô và Tử Thuần cùng đi bộ đến trường, dù sao trường cách nhà không xa, đi bộ thế này cũng rất tốt cho việc tập thể dục!
Gần đến trường thì đột nhiên Quán Quán dừng chân lại không đi nữa, Tử Thuần thấy vậy cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô :
“ Này! Sao đột nhiên lại dừng? Có chuyện gì sao?”
“ Không, chỉ là, tôi nói này… Bây giờ anh cách xa tôi một chút, vào đến trường đừng tỏ ra quen biết nhau, được không?” Tô Quán Quán không dám ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mũi chân, ngại ngùng lên tiếng.
6
Tử Thuần không thèm để ý đến kẻ nào đó, tiếp tục suy nghĩ cách giải. Hắn phải kiềm chế! Phải kiềm chế! Đối với những kẻ tép riu này, một chưởng là xong việc, thế nhưng hắn không muốn chuốc phiền vào người!
Sở Đình Hạo thấy đối phương lơ đi mình cũng không có tức giận, tiếp tục nói :
“ Chẳng cần biết quan hệ hai người thế nào, nhưng Tiểu Quán Nhi là người của bổn thiếu gia ta, thế nên, cậu không cần quá gần gũi với bạn gái người ta”
Bạn gái? Tô Quán Quán là bạn gái hắn?
Tử Thuần siết nhẹ cây bút, bút bi bị siết mạnh liền gãy làm đôi.
7
Sở Đình Hạo sau khi được uống một đống thuốc mới có thể làm nguôi đi cơn đau. Hắn giận dữ quát tháo mọi người xung quanh.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên Tử Thuần chết tiệt kia! Ngay lúc hắn lướt qua, Đình Hạo đã ngửi được một mùi hương rất lạ!
Tuy chuyện này có chút không đáng tin, nhưng sáng giờ nào có ăn cái gì lạ? Như vậy chỉ có thể do tên đó làm!
Hừ, Tử Thuần, mi được lắm, thế nhưng dám chạm đến bổn thiếu gia, vậy bổn thiếu gia cũng chẳng cần khách khí thêm nữa! Đàm phán không được thì chỉ có thể loại bỏ thôi!
Đình Hạo siết chặt nắm đấm, mặt hầm hầm đi thẳng đến lớp.
8
Giờ ăn trưa, Tử Thuần và Sở Đình Hạo cùng nhau đến phòng ăn, vừa mới ngồi xuống đã thấy Tô Quán Quán vui vẻ mang khay thức ăn đi tới. Cô áy náy nhìn Đình Hạo định nói lời xin lỗi thì hắn đã ngăn lại, dẩu môi nói :
“ Khỏi phải biện minh gì sất! Tôi biết người bỏ thuốc xổ không phải là em rồi, dù sao thì có cho mười cái lá gan em cũng sẽ không dám làm thế đâu! Không cần lo lắng làm gì, lần này đại thiếu gia ta rộng lượng bỏ qua, nhưng lần sau sẽ không có nữa đâu!” Đình Hạo vừa nói vừa liếc sang Tử Thuần đang ngồi bên cạnh đầy ẩn ý.
9 Tối đến, Quán Quán bước ra khỏi phòng tắm, vừa cầm một chiếc khăn bông mềm mại nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng vừa bước xuống nhà. Còn chưa xuống đến nơi, một mùi hương ngào ngạt lập tức bay đến, lờn vờn xung quanh chóp mũi của Quán Quán khiến cô nhịn không được nuốt nước miếng liên hồi.