1 Một đại trạch viện hoa lệ. "Di nương, dùng sức một chút, đã nhìn thấy đầu!"Trên giường một nữ nhân vô cùng xinh đẹp không ngừng lắc đầu, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, đôi tay nắm chặt ra giường, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.
2 Dưới vách đá sâu không thấy đáy, trong một túp lều nhỏ, cửa gỗ khép chặt vừa dầy vừa nặng, bên trong nhà, một lão đầu, thận trọng nhìn ngó xung quanh, vừa chỉnh sửa gì đó trong cuốn sách.
3 Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn, đầu tiên liền nhận ra hắn chính là nam tử hôm đó ở trong hồ, nghiêng đầu, tiếp tục đi về phía trước. Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc. Sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ mặt hắn biến dạng rồi, hay là không còn sức quyến rũ sao?Tại sao cô nương này nhìn hắn, lại lạnh nhạt như vậy, tại sao không có chút hứng thú nào?"Này, cô nương, từ nơi này đến trấn nhỏ tiếp theo, tối thiểu phải đi một ngày đường, hay là ngươi lên xe ngựa, ta chở ngươi đi một đoạn!"Vô Ưu vẫn không nói, chỉ đi từ từ.
4 Ánh mắt ấy, những tên lưu manh côn đồ này đều chưa từng thấy qua, khí lạnh bao trùm, lạnh từ trong xương tủy, con ngươi trong veo mà lạnh lùng, chỉ cần nhìn một cái, cái loại áp bức đó khiến mấy tên côn đồ không dám lộn xộn, thậm chí những người đứng bên cạnh Vô Ưu, cũng tự động nhường đường.
5 Mạc Cẩn Hàn nghĩ tới đây, có thứ hắn không tìm được, nhưng người kia thì có thể, nghiêng đầu nhìn Vô Ưu, "Vong Liễu cô nương, có phải tìm được những thứ này, sau đó trộn lẫn với nhau mang nấu thành thuốc uống là được hay không?""Ừ, nếu như ngươi muốn chết nhanh một chút, có thể!"Vô Ưu không lạnh không nhạt trả lời, Mạc Cẩn Hàn nuốt một ngụm nước bọt.
6 Âm thanh bỉ ổi, hô hấp hèn hạ, thô bỉ quét nhìn, Vô Ưu cau mày, "Nếu như thức thời, muốn sống, hiện tại biến, nếu không. . . . . . ""A ha ha, các huynh đệ, tiểu mỹ nhân này vẫn còn rất can đảm, chỉ là, huynh đệ ta thích nữ tử như vậy, rất thú vị.
7 Mạc Cẩn Hàn vỗ ngực, đột nhiên nhìn Thúy Thúy đang quỳ dưới đất, "Tìm loại gia đình gì cho nàng thì tốt nhỉ?""Tùy ngươi, chỉ cần không chết đói, không ngược đãi nàng là được!" Vô Ưu nói xong, tiếp tục ăn cơm.
8 Vô Ưu đuổi theo bóng dáng kia, Vô Ưu nhanh, nhưng bóng dáng kia cũng rất nhanh. Núi cao chót vót, người kia đứng ở trên đỉnh núi, đón gió. Chỉ là một bóng lưng đã cự người ngoài ngàn dặm, khiến cho nàng đứng xa hơn trăm mét, cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
9 Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy tức giận đứng lên, chỉ Cung Ly Lạc, "Càn rỡ, cho dù ngươi có chút chiến công, trẫm cũng không dám phế bỏ ngươi sao?"Con ngươi của Cung Ly Lạc hờ hững lướt qua Đông Hoàng Cung Diệu, chậm rãi đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên xiêm y, "Tùy ngươi!"Dù thế nào đi nữa hắn ở lại, không phải là vì tình thân còn mỏng hơn tờ giấy này sao.
10 Vô Ưu dùng sức ngửi hơi thở trên người Cung Ly Lạc, mười năm không thấy, hắn cao hơn, rắn chắc hơn, khí lực cũng lớn hơn trước kia rất nhiều. Người chưa già, nhưng tóc lại bạc.
11 Mặt trời mọc. Ánh nắng ấm áp bao phủ cả vùng đất. Cung Ly Lạc bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn mới vừa nằm mơ, Vô Ưu của hắn trở lại. Nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, một cái đầu nho nhỏ, đôi môi đỏ bừng, sống mũi xinh xắn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ sáng sủa như ngọc, trên mặt còn có chút lông tơ.
12 "Ca ca. . . . . . " Vô Ưu thấp giọng kêu, đưa tay kéo bàn tay lạnh như băng của Cung Ly Lạc, ngửa đầu ấm áp cười một tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca. . .
13 Vô Ưu nghe vậy quay đầu lại, Mạc Cẩn Hàn?Da mặt hắn thật là dầy. Chân mày Cung Ly Lạc nhíu chặt, hơn nữa khi thấy Mạc Cẩn Hàn hi hi ha ha, một bộ dạng cửu biệt trọng phùng(xa cách lâu ngày), vui mừng hớn hở đi tới bên cạnh Vô Ưu, con ngươi Cung Ly Lạc híp lại, nhìn Vô Ưu, "Ngươi biết?"Vô Ưu lắc đầu, "Không biết!"Mạc Cẩn Hàn nghe vậy, kinh ngạc há to miệng, một hồi lâu mới ha ha cười không ngừng, "Vong liễu cô nương, ngươi không biết ta, nhưng Thúy Thúy cô nương bên cạnh ngươi thì biết ta chứ?"Thúy Thúy nghe vậy, lập tức cúi đầu, tiếng như muỗi kêu, "Công tử, thật xin lỗi, ta.
14 Ván bài cửu đầu tiên, Vô Ưu lợi dụng lòng tự ái lấy hết bảo vật của bọn họ. Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đối với bài cửu, mặc dù không nói là quá nhiệt tình, nhưng vẫn rất thích.
15 Bảo vật trong tay, máu trong tim. Vô Ưu cười, dựa vào trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . . ""Ừm!""Cám ơn ngươi khi còn bé đã lượm ta về!"Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu, "Là ta cám ơn ngươi, xuất hiện trong cuộc đời của ta, cho ta nhà và người thân!""Ca ca, chúng ta trở về thôi!""Tốt!"Hai người mới vừa trở lại Lạc vương phủ, đã nhìn thấy thái giám trong hoàng cung đến tuyên chỉ.
16 Hoàng hậu nhặt tấu chương lên rồi nhìn, phía trên đều là lời buộc tội thái tử xa hoa dâm đãng, khi dễ hành hung dân chúng, mua chuộc quan viên, mỗi một bản tấu chương, đều ghi rõ thời gian, địa điểm, nhân vật, nhân chứng.
17 Buổi tối, Mạc Cẩn Hàn trở lại, trong tay cầm một xấp tác phẩm được chọn, cảm thán, "Chậc chậc chậc, Cung Ly Lạc này, thật đúng là diễm phúc không tồi!"Vô Ưu từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Cẩn Hàn, lại cúi đầu tiếp tục xem sách thuốc.
18 Tiệc rượu thưởng hoa của thái tử phi. Vô Ưu rời giường rất sớm, gọi Thúy Thúy vào chuẩn bị cho nàng, không có yêu cầu gì nhiều, yêu cầu duy nhất chính là mọi thứ đều phải tốt nhất, toàn thân, tùy tùy tiện tiện một món trang sức, cũng phải mười vạn lượng bạc.
19 Hít ~Từng tiếng hít khí vang lên. Mọi người khiếp sợ nhìn Vô Ưu, không biết, nàng đang cố ý khoe khoang, hay là ngu dốt nói ra loại chuyện như vậy. Chỉ có thái tử phi khẽ cười, cầm tay Vô Ưu, "Đó là do Lạc vương thương Vô Ưu muội muội!"Vô Ưu cười, thiên chân vô tà(Ngây thơ), một bộ dạng vô hại, hoàn toàn không biết họa đã từ miệng mình mà ra, hại Cung Ly Lạc.
20 Tề Phiêu Phiêu nghe vậy, tâm cả kinh. Nàng là đại tiểu thư con chính thất của Thừa Tướng phủ, thân phận cao quý, làm sao loại nữ tử như Vô Ưu có thể sánh bằng.