21 Chuyện Cung Ly Lạc ở Ngự Thư Phòng uy hiếp Hoàng đế và thái tử, trong nháy mắt truyền khắp cả hoàng cung, Đông Hoàng Cung Diệu giận đến mức quét rớt hết mọi thứ trên bàn, bao gồm ngọc tỷ, tấu chương.
22 Tám phần tranh tài, chỉ có người thắng năm phần mới được tính là thắng. Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú. Kỳ lạ là cầm lại được xếp vào trận cuối cùng, bắt đầu từ cờ.
23 Cùng một bài thơ, viết ra lại mang đến cảm giác khác nhau, giống như, đó không phải là do một người viết, mà là tám người viết, khiểu chữ càng thêm hoàn toàn khác nhau, nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi, những chữ này, không phải do một người viết.
24 Chỉ là, trên đường Tề Phiêu Phiêu bò đến Thừa Tướng phủ, nằm mộng cũng không nghĩ đến, không có một người nhà nào chờ ở Thừa Tướng phủ, chỉ có quản gia, lãnh tình phụ nghĩa, ném một tờ giấy cho nàng, trong mắt không còn sự tôn kính như xưa.
25 Cung Ly Lạc nghe vậy, thân thể cứng đờ, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, tay hơi dùng sức, cái xẻng cứng rắn chọc thủng cái chảo sắt, dầu bên trong chảo chảy vào trong bếp, ngọn lửa bốc lên thật cao.
26 Trên bàn cơm, Vô Ưu vẫn cúi đầu ăn cơm. Cung Ly Lạc gắp rau thả vào trong chén của Vô Ưu, "Ăn nhiều một chút!""Cám ơn ca ca!" Vô Ưu nói xong, cười ngọt ngào với Cung Ly Lạc, tiếp tục ăn cơm.
27 Vô Ưu cầm quyển sách, nhìn mặt hồng tim đập, hô hấp dồn dập, sau khi phù phù thở mấy hơi, nhìn xung quanh, một dáng vẻ có tật giật mình. Cung Ly Lạc đứng ở cửa, khẽ cau mày, vốn định đi vào, lại sợ hù dọa Vô Ưu, dứt khoát lặng lẽ lùi ra ngoài cửa viện, hắng giọng một cái, "Vô Ưu, ngươi ở trong phòng sao?"Vô Ưu nghe vậy, kinh hãi nhảy lên, vội vàng nhét xuân, đồ vào dưới gối đầu, đứng lên, không ngừng xoa tay, không ngừng cười ha ha với Cung Ly Lạc đang đi đến gần, "Ca ca.
28 Bởi vì Cung Ly Lạc dâng tấu xin tứ hôn, Vô Ưu nghĩ, rất nhanh sẽ đụng ngã Cung Ly Lạc, tâm tình thật tốt. "Ca ca, buổi tối, Vô Ưu sẽ xuống bếp, ngươi muốn ăn cái gì, Vô Ưu làm cho ngươi!" Vô Ưu nói xong, ha ha nở một nụ cười.
29 Cung Ly Lạc nói xong, trường thương chỉ Đông Hoàng Cung Diệu, trong con ngươi, tàn nhẫn khát máu, không hề có một chút ấm áp. So với hàn băng ngàn năm, một thân thể, một linh hồn chi phối.
30 Vô Ưu đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ, bật thốt lên, "Ta nguyện ý!"Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, chặn ngang ôm Vô Ưu lên, đi vào gian phòng của bọn họ.
31 Phong Thành Quang chớp mắt, "Ngươi mới vừa nói cái gì?"Hắn ngàn dặm xa xôi đuổi theo, nha đầu chết tiệt kia lại dám bỏ lại hắn mà đi. Thật là, rõ là. .
32 "Vương Gia, Hoàng thượng âm thầm điều động hai mươi vạn binh mã, đi về Kinh Thành!"Cung Ly Lạc thản nhiên để đũa xuống, Vô Ưu nhìn, chân mày nhíu lại, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, nếu hắn không biết xấu hổ, chúng ta cần gì phải cho hắn mặt mũi!"Cung Ly Lạc từ từ nhai, sau khi nuốt thức ăn vào, mới thản nhiên nói, "Giết!"Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, âm thầm giết, vậy dùng người của chúng ta, đến hoạt động bí mật, không phải tốt hơn sao?"Ảnh vệ nghe vậy, sống lưng lạnh run.
33 Hoàng cung Ngự Thư Phòng. Đông Hoàng Cung Diệu cảm thấy, tim đau đớn, hô hấp cực kỳ khó khăn, thân thể run rẩy, tay nắm thành quyền, tức giận, hoảng sợ, rùng mình.
34 Thời buổi loạn lạc, không chỉ có nam nhân ở trong chiến trường, mà nữ nhân cũng ở trong chiến trường. Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu nhảy lên nóc nhà, nhảy mấy cái, chỉ chốc lát, đã yên lặng không một tiếng động tiến vào hoàng cung, không bị người nào phát hiện.
35 Ảnh vệ nói xong, đột nhiên nhìn Vô Ưu. Cung Ly Lạc cũng nhìn Vô Ưu, lại thấy Vô Ưu cầm một quyển sách, ngón tay nhẹ nhàng lật, sắc mặt không thay đổi, ảnh vệ nuốt một ngụm nước bọt, Cung Ly Lạc cũng khẩn trương.
36 Phong Thành Quang vừa kêu, vừa chạy đến đại sảnh. Ở đại sảnh Vô Ưu nghe thấy âm thanh này, chân mày nhíu lại, âm thanh lạnh nhạt nói, "Lão già này, sợ là sống đến hồ đồ, miệng chỉ thích nói hưu nói vượn"Phong Thành Quang ở bên ngoài đại sảnh, nghe vậy, đột nhiên thu bước chân lại, cố gắng nghiến răng, mới cười đùa cợt nhã đi vào đại sảnh, "Ha ha ha, ha ha ha, Vô Ưu, ngươi có chuyện tìm ta sao?"Ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng nhìn Phong Thành Quang, không nói gì.
37 Lần đầu tiên thất bại, Phong Thành Quang định đứng ở sau lưng Vô Ưu, nhưng thấy bàn tay trắng nõn của Vô Ưu sờ dây đàn, trên dây đàn, vô số luồng khí ngưng tụ thành một cây châm, nhỏ như tóc gáy, không nhìn kỹ tuyệt đối không nhìn ra.
38 Nàng mặc Phượng Bào, Cung Ly Lạc tóc trắng mặc một bộ tử y (xiêm áo màu tím), từ từ đi tới. Cả người vô cùng tao nhã, tiên tư ngọc cốt (chỉ người con gái có dáng dấp đẹp như tiên), khuynh quốc khuynh thành.
39 Hai người coi như chỗ không người mà chàng chàng thiếp thiếp, khiến bao nhiêu người liếc mắt. Thái tử Nam quốc, Thái tử Bắc quốc, tròng mắt đều nheo lại.
40 "Ưu nhi. . . . . . "Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu. Hắn lại không biết, Vô Ưu luôn luôn lạnh lùng, sẽ rời giường sớm một chút làm điểm tâm cho hắn. Trong nháy mắt cảm động vô cùng.