1 Hai mươi hai năm sau…Nằm ở vùng núi phía bắc Đài Loan có một ngôi nhà như trong cổ tích,lại nằm trong vùng Mậu Lâm được thừa hưởng đặc ân của thiên nhiên, xung quanh ngôi nhà là đồi núi xanh mướt.
2 Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?“Thích không? Em thiết kế menu này thế nào, anh cảm thấy có được không?” Cô hỏi, nhanh chóng muốn lắng nghe ý kiến của anh.
3 “Happy birthday to youHappy birthday to youHappy birthday happy birthday happy birthday to you…”Trong tiểu khu cũ kỹ, có một ô cửa sổ sáng rực ánh đèn, trong nhà vọng ra những giọng hát vui vẻ, náo nhiệt.
4 Ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa, rong chơi trên khuôn mặt ngũ quan thanh tú vẫn còn đang say ngủ. Chử Nhược Ân vẫn đang mơ mộng, cảm giác mình đang gối đầu lên một cánh tay cường tráng, mùi thơm của cỏ vetiver cùng hơi thở quen thuộc vây xung quanh khiến cô cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc đang tồn tại.
5 Đột nhiên, đầu giường vang lên vài giai điệu dương cầm, là bản nhạc cô thích nhất – Relaxing Breezes. Những giai điệu piano tuyệt vời mà thơ mộng từng bước đẩy lui sự sợ hãi trong cô.
6 Chử Nhược Ân lấy điện thoại ra, đang định ấn số, lại nghe thấy tiếng gõ từ ngoài cửa truyền vào. “Xin hỏi Chử Nhược Ân tiểu thư có đây không?”Ánh mắt hai chị em đồng loạt hướng về cửa chính, chỉ thấy một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi, cả người tây trang thẳng thớm, nghiêm nghị.
7 “Thưa bác, cháu ở bên Vũ Hiên không phải vì tiền, bởi vì lâu rồi anh ấy không có hơi ấm của tình cảm gia đình, anh ấy cần được yêu thương để lấp đầy sự cô đơn trống vắng trong lòng….
8 Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân. Đáng ghét! Ông ấy lại đối xử với anh như vậy!Tức giận đến cả người phát run, Bành Vũ Hiên nắm chặt tay, ngay cả các đốt tay vì quá dùng sức mà cũng trở nên trắng bệch.
9 “Người đàn bà chết tiệt! Cô ta như thế mà dám ở trước mặt Vũ Hiên làm loạn!” Bành Hỉ Trạch nhịn không được cục tức này liền lên giọng chửi mắng Chử Nhược Ân.
10 Trong lòng Bành Hỉ Trạch liền xuất hiện một dự cảm xấu, nhanh chóng giật lấy điện thoại, hét to vào trong đó, “Vũ Hiên, Vũ Hiên, trả lời cha đi!!!”Đáp lại ông chỉ có những âm thanh xa lạ, không phải giọng của Bành Vũ Hiên.
11 Bình thường nếu anh làm việc quá mệt mỏi sẽ ngủ rất say, ngủ đến quên trời quên đất luôn. Có khi nào hôm qua mệt quá nên anh không nghe thấy chuông điện thoại không nhỉ?Cô không ngừng an ủi thuyết phục chính mình, lúc này mới miễn cưỡng tắt điện thoại.
12 “Theo như người chứng kiến nói, có một chiếc xe tải hạng nặng mất tay lái đi ngược chiều đâm vào xe anh ấy. sau đó cả xe còn bị lôi một đoạn trên đường mới dừng lại, nên thành ra thế này!” Bành Vũ Thần giải thích.
13 “Cút!” Bành Hỉ Trạch gầm lên, thẳng tay chỉ ra cửa đuổi người. “Hiên, anh ở đây phải không? Em sẽ không từ bỏ giấc mơ của chúng ta đâu, cũng sẽ không từ bỏ anh,em sẽ kiên trì đợi, đợi đến khi anh tỉnh dậy trở về bên em.
14 Sau ngày hôm đó, các bác sĩ đã nhất loạt cho rằng anh không thể tỉnh lại được nữa, mãi mãi sẽ phải sống đời sống thực vật ở trong viện. Anh khinh thường chính mình không có một hình dáng cụ thể, khinh thường chính mình không thể ở bên cạnh cô, lái xe đưa cô đi chơi, giúp cô những việc nặng nhọc, cùng cô dọn dẹp hoa viên hay cùng cô đến Hồng Kông như đã hứa… Anh khinh bỉ bản thân mình nói lời mà không giữ lời, chẳng ở bên cô vui hưởng hạnh phúc mà cứ ở trong phòng bệnh ngủ say.
15 Nhìn thấy chiếc xe càng ngày càng đến gần , chỉ còn cách cô trong gang tấc, một lực đạo mạnh mẽ phủ lên người cô, trong nháy mắt đẩy cô sang bên đường.
16 Tối nào sau khi xong việc, cô cũng cùng anh nói chuyện, người ngoài có nhìn vào chỉ thấy Chử Nhược Ân đang lẩm bẩm một mình. Nhưng cô biết, ngày nào cũng như vậy thật hạnh phúc, tình yêu của cô và anh chỉ có ngày càng nồng đậm hơn chứ không hề mất đi.
17 Hai tuần cứ như vậy trôi qua, bọn họ đã làm quen được với sự xuất hiện khác người của nhau, cũng quen với cách thức tiếp xúc không giống ai đó. Lúc chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ bé quen thuộc, Bành Vũ Hiên ôm lấy Chử Nhược Ân, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, hôn lên chóp mũi nhỏ xinh cùng đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô.
18 “Cha anh sẽ tin tưởng em sao?”“Anh nghĩ, lúc trước ông ấy một mực bán tín bán nghi em, là bởi vì ông ấy đã biết em có năng lực ngoại cảm. nhưng ông ấy không tin, ông ấy cho rằng thứ năng lực này chỉ là gạt người.
19 Nghe thấy Chử Nhược Ân nói vậy, bao phiền muộn sầu lo tích tụ những ngày qua bỗng chốc vơi đi phân nửa, khóe miệng Bành Hỷ Trạch rốt cuộc cũng cong lên.
20 Edit: Trang TựBiển hiệu làm bằng gỗ quý của khu chung cư được chạm trổ vừa tinh xảo, độc đáo lại mới mẻ, xe của Bành Vũ Thần còn đang chạy ở đằng xa đã trông thấy khu chung cư với quang cảnh đẹp như trong mơ này.