1 Mùa xuân, tháng hai. Mưa phùn bay theo gió, hoa mận rơi như tuyết.
Trong rừng trúc đơn sơ ẩn hiện ngôi đình lợp bằng cỏ tranh mộc mạc.
Ngồi bên trong đình là một nam tử với mái tóc màu trắng xám, trang phục bằng vải bố cũng một màu trắng thuần.
2 Hoa mận và tuyết thi nhau rơi, ánh trăng trêu đùa lòng người.
Tiếng tiêu u uất trong đêm lạnh buốt đột ngột vang lên, da diết tới mức khiến người não ruột.
3 Vừa bước lên thuyền, Lan Chiêu Vân lập tức chạy vội tới, nhào vào trong lòng Kiếm Hậu Nam, bắt đầu khóc nức nở.
“Không sao rồi, Lan nhi. ” Kiếm Hậu Nam rất tự nhiên ôm lấy nàng, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa dịu dàng dỗ dành.
4 Mùa xuân năm đó, hoa mận rừng khắp núi khắp thung lũng đều thi nhau nở, một màu trắng phau phau từng mảng từng mảng, giống như từng mảng tuyết đọng lại từ mùa đông mới đi qua không lâu.
5 Thanh Nha Nhi. Đó thật sự là một loại hoa tốt!
Long Nhất vẻ mặt yên lặng nhìn gương mặt cười ôn hòa của Minh Nguyệt Hề, cảm nhận được bàn tay Kiếm Hậu Nam đưa ra nắm lấy tay nàng.
6 Long Nhất từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn. Nhát kiếm đó vậy mà lại không lấy mạng nàng?! Là mạng của nàng rẻ mạt quá sao?
Thở sâu ra một hơi, nàng mờ mịt nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
7 Gỡ búi tóc, xóa đi lớp trang điểm, nấu canh.
Một dĩa rau xào, một dĩa trứng xào lá hương thung, hai chén cơm. Trên bàn gỗ cũ kỹ bày đầy cơm canh không có gì đặc biệt, cũng không cố ý, chẳng qua là giản dị, giống như nữ nhân xuống bếp mà thôi.
8 Mưa gió cả một đêm, làm cho hoa trắng trên hai gốc cây mận trước nhà sớm kết thúc sinh mệnh rực rỡ. Mà chen lẫn trong đám hoa là chồi non chớm nở cũng theo hoa rơi rụng xuống đất.
9 Nữ Nhi lầu là cơ quan tình báo và ám sát của điện Hắc Vũ, có mạng lưới tình báo tinh vi khổng lồ, tìm một người nào đó đối với họ mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay.
10 Suốt một đêm, Kiếm Hậu Nam vẫn luôn luôn túc trực bên người Tử Tiêu, Long Nhất cũng ở trong sảnh ngồi đằng đẳng cả đêm. Sáng sớm hôm sau, bệnh tình của Tử Tiêu có chuyển biến tốt, lại có thể ăn được gần nửa chén cháo loãng Kiếm Hậu Nam đút cho nàng, tinh thần cũng tốt lên không ít.
11 Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt đã hai năm, lại đến mùa hoa mận nở rực rỡ.
Liễu rũ thành hàng trên thành Trường An, lại khó thấy sắc màu hoa mận, chỉ có một đại trạch bên bờ hồ Bích Xuân ở Thành Tây trong ngoài đều được bao trùm bởi màu cây mận, như đám mây bao phủ cả tòa trạch.