1 Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị kích tình. Thật lâu sau, khi hết thảy đã trở nên yên tĩnh, nam tử xoay người lùi lại, nhưng vẫn còn những hơi thở gấp do chưa bình ổn, khuôn mặt hắn tản ra hơi lạnh.
2 Nàng đã nói tên kia có ý xấu mà!Tiểu nha đầu mím môi, rầu rĩ suy nghĩ. Nàng lại lạc đường sao? Đương nhiênkhông phải, nàng quả thật đã tìm được Quan Phong Uyển, hắn không hề lừanàng, nhưng mà tên vô lại này lại không nói cho nàng, khiến nàng vòngđường xa mà đi, nếu không phải trên đường đi gặp được quản gia bá bá,chỉ sợ nàng còn không biết mình đã phải đi một chặng đường dài oan uổng.
3 Chuyện này cũng chỉ có thể dùng phong hồi lộ chuyển(lật ngược tình thế, xoay chuyển 180 độ) để hình dung, một nha đầu nho nhỏ thường ngày ít được xem trọng nhất vậy mà cũng có thể trở mình, thoát khỏi phòng bếp đầy tro bụi, thay đổi trận địa mà đến hầu hạ thiếu gia, việc này với mọi người mà nói, dù có cầu xin cũng không được đãi ngộ như vậy! Có thể ngày ngày bốn mắt nhìn nhau với thiếu gia anh tuấn bất phàm, thực sự là làm ột đám nha hoàn xinh đẹp đố kị đến thiếu chút nữa đã xuất huyết cả dạ dày.
4 “Nô Nhi, không đến ăn chút gì thật sao?” Khuất Dận Kỳ mỉm cười, mắt liếc về phía tiểu nữ nhân đang ở bên bệ cửa sổ bận bịu cả buổi sáng. “Không cần. ” Nô Nhi đáp trả rất dứt khoát, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ.
5 Cửa tẩm phòng đột nhiên rộng mở, kinh động đến hai người đang mê say trong sóng tình!“Lão…… lão gia……” Nô Nhi bối rối nhảy xuống khỏi đùi Khuất Dận Kỳ, thụt lùi đến một bên vừa sợ vừa vội kéo lại y phục lộn xộn.
6 Nàng luôn ngại hành lang gấp khúc này quá dài, mỗi lần đi qua, đều phải đi rất lâu. Nô Nhi bĩu môi, hơi nhỏ tiếng than phiền. Vừa mới vòng quá chỗ rẽ, đột nhiên, một đôi tay to duỗi đến, ôm trọn nàng vào lòng.
7 Bốn tháng sau. Ánh chiều tà giăng khắp phía chân trời, mềm mại vương trên tầng mây, lại có một dạng thú vị khác. Cả người Nô Nhi được vầng sáng ấm áp vây xung quanh, ánh mắt sâu lắng nhìn về phương xa, dừng ở một không gian hư vô ai cũng không tới được.
8 “Cô nương. ” Khuất Dận Kỳ bỗng không tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng. “Công – công tử lại đi theo làm gì vậy!” Nô Nhi lùi lại một bước, buồn bực hỏi.
9 Cửa phòng vừa mở ra, Tống Hương Li đột nhiên dừng bước lại, hại Chu Huyền Lệ phía sau nhất thời không dừng kịp mà đâm vào nàng. “Ôi! Nàng –”“Suỵt, nhỏ tiếng một chút.
10 Nửa tháng sau. Bên trong vườn của Tướng phủ, truyền ra tiếng kêu chói tai — “Á – đau quá — Dận Kì –”Được biết tin, Tống Hương Li đã kéo phu quân trong thời gian nhanh nhất chạy về nhà mẹ đẻ.
11 Nô Nhi cô nương của Lâu Vũ Tình, quả nhiên ‘không phụ sự mong đợi của mọi người’, vinh quang bước lên vị trí đầu bảng nữ nhân vật chính không có chí khí nhất, mời ột tràng pháo tay nào!Đấy, đấy, đấy! Đã bảo mọi người đừng ôm kỳ vọng quá lớn với nàng ta rồi đấy thôi! Thế nào? Có phải rất không có cốt khí khiến người ta muốn đánh ột trận đúng không?Ngay từ đầu, trước khi bắt tay vào viết câu chuyện của nàng ấy, kỳ thực Vũ Tình rất phiền não, kiểu người không có cá tính riêng biệt này, rốt cuộc phải viết như thế nào đây? Hai dạng nữ nhân vật chính như Nô Nhi và Tần Vân Tranh, quả thực so với ai khác cũng đều không có cốt khí nhất, làm mất hết mặt mũi của toàn bộ đồng bào nữ giới!Có điều, vào sau khi hoàn thành bản thảo, Vũ Tình mới phát hiện — hắc! Tình hình thật ra cũng không tệ đến vậy! Núi không chuyển thì đi đường vòng, nếu Nô Nhi cô nương cứ khăng khăng không có tiền đồ đến cùng, vậy, cùng lắm tôi cho nàng ta ‘hồn nhiên’ thêm một chút, nếu không, một nữ nhân vật chính không đặc sắc, làm sao hấp dẫn được trái tim của lãng tử tình trường đây?Thế là cứ viết, mà càng viết lại càng thuận tay, cuối cùng còn suýt chút nữa đã ngừng không được rồi!Trong lúc viết, Vũ Tình kỳ thực đã từng rất nghiêm túc đi nghiên cứu qua tính cách cố chấp của Khuất Dận Kỳ, (hỏi tôi là tính cách gì sao? Thì chính là cái loại tính cách vô cùng biến thái hơn người đó mà!)Đúng, tôi thừa nhận hắn ta rất đáng đánh đòn, nhưng Nô Nhi cũng vẫn yêu đấy thôi! Biết sao được chứ? Ai bảo đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu làm gì? Đây là kiểu mẫu điển hình nhất.