61 Lúc An Dĩ Nhược tỉnh lại, Mục Nham đang ngủ say, tóc mềm mại phân tán ở trên gối, tư thế nằm ngủ giống như trẻ con ngủ say. Ở dưới tình huống anh chưa tỉnh giấc nhẹ nhàng dịch chuyển cánh tay ôm ở bên eo cô, cô ghé vào trên giường ngó ra ngoài cửa sổ.
62 Thế giới bị làm xáo trộn tiết tấu, An Dĩ Nhược rốt cuộc vẫn là không thể tránh khỏi bị cuốn vào trong cơn sóng gió này. Cô không hề cự tuyệt bất kỳ cuộc xã giao nào, không để lại dấu vết mà tăng thêm thời gian chung đụng với Hàn Vũ Đình, thận trọng kéo gần khoảng cách với anh ta, để cho Mục Nham có nhiều cơ hội gặp Thịnh Hạ, từ một khía cạnh nào đó anh muốn lấy được chút ít tin tức.
63 Đến Paris, An Dĩ Nhược cực kỳ bình tĩnh. Cô bước từng bước cẩn thận đi theo bên cạnh Hàn Vũ Đình, chỉ sợ anh ta rời khỏi tầm mắt của cô, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của anh ta.
64 Cánh cửa dầy cộm nặng nề ở phía sau từ từ đóng lại, ngăn lại tầm mắt của cảnh sát vũ trang đóng giữ ở bên ngoài. Bọn họ chỉ thoáng nghe được bên trong truyền đến tiếng súng và tiếng đánh nhau kịch liệt.
65 Khi thế giới chỉ còn lại thời gian của chính mình, lại nói sợ cô đơn, đã ban đêm. Trong suốt thời gian đau khổ giãy giụa này, mỗi đêm khuya, An Dĩ Nhược đều ngồi dựa ở trước cửa sổ ngẩn người.
66 Sáng sớm gió nhẹ thổi phất qua chậu hoa linh lan trên bệ cửa sổ, cánh hoa lay động rơi xuống mấy giọt sương trong suốt, không khí trong lành tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.