21 Đập vào mắt, đã là màu đen bao la bát ngát, màu sắc thuần túy lan tràn tới đáy lòng, dồn nén đến cô thở không nổi, cau mày, cô ngủ cực không an ổn. Không biết là đau đớn, hay là cảm giác mê mang dẫn dắt, vô thức mà khẽ rên rỉ ra tiếng, ngón tay giật giật mấy lần không thể phát hiện, lờ mờ mê sảng một tiếng, lại mê man.
22 Dostoyevsky[1] và Ostrovsky[2] đã nói qua: "Ai có thể không để ý tới sống chết, hắn sẽ trở thành người mới. Ai có thể chiến thắng đau khổ và sợ hãi, chính hắn có thể trở thành Thượng Đế.
23 Lúc An Dĩ Nhược bị Cố Dạ giày vò đến sốt cao không giảm mê man chưa tỉnh thì ở sau khi An gia cùng Tịch Thạc Lương liên hệ với tất cả những người thân và bạn bè cuối cùng xác nhận cô là thật sự mất tích, ở sau khi hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ Cục Công An đã lập án.
24 Đêm khuya, thành phố đã yên tĩnh lại, nhà giam bệnh viện yên lặng làm cho người ta mơ hồ phát rét, Mục Nham khoanh hai tay dựa vào trên ghế ngồi ở trong phòng bệnh, nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện trầm thấp, anh nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.
25 Ở hành trình Vân Nam lần này ước chừng một ngày sau rốt cuộc Mục Nham sắp xếp xong chuyến đi. Không ai biết anh cùng với cấp trên đã nói những gì ở trong văn phòng.
26 Cô yêu anh, đã định trước vạn kiếp bất phục; Cô đánh về phía anh, đã định trước thiêu thân lao đầu vào lửa. Bọn họ tình cờ gặp gỡ, chung quy là một kiếp trốn không thoát được, giống như một bữa tiệc của cái chết.
27 Sau cơn mưa đường núi tràn đầy bùn lầy, Mục Nham đột nhiên nhíu chặt mi, cảm giác được vết thương nơi ngực trái đau lên giống như nứt ra vậy, nhìn đồng hồ, tìm chỗ sạch sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
28 Cúp điện thoại, Cố Dạ ngồi ở trong phòng sách rất lâu, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, thật lâu sau, làm như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, bên môi từ từ hiện ra một nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, nói toạc ra loại này giống như là không biết sợ, "Mục Nham, xem ra tôi xem nhẹ anh rồi.
29 Bên ngoài mưa rơi như trút, một tia chớp xẹt qua không trung, ngay sau đó là một tiếng đùng đoàng, theo đó lại vang lên một tiếng sấm sét, An Dĩ Nhược đột nhiên mở mắt, đau đớn sợ hãi ở dưới đáy lòng đã bị hoàn toàn đánh thức, sợ hãi ở sâu trong nội tâm đánh thẳng tới đáy lòng yếu ớt nhất, thân thể không khống chế được mà run lẩy bẩy, từng giọt nước mắt trượt ra khóe mắt.
30 Tâm trạng Mục Nham dần dần bình phục lại, cánh tay ôm An Dĩ Nhược hơi buông lỏng chút, ánh mắt liếc về phía cạnh cửa, cảnh giác mà nghe động tĩnh ngoài hành lang.
31 "Pằng!" Không hề báo trước, Cố Dạ đột nhiên nổ súng, viên đạn tinh chuẩn không lầm mà bắn ở bên chân Mục Nham. "A!" An Dĩ Nhược kinh hoàng luống cuống, hét lên một tiếng xoay người nhào vào trong lòng Mục Nham, Mục Nham siết chặt tay, ôm cả người cô vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, không sao.
32 Tại sao lại đề cập đến Tịch Thạc Lương, Mục Nham cũng không rõ, dường như không có trải qua suy nghĩ, lời nói cũng đã thốt ra, có lẽ là muốn an ủi khích lệ An Dĩ Nhược, hoặc có lẽ là đang nhắc nhở cảnh cáo chính mình, tóm lại, tâm tình của anh vô cùng phức tạp.
33 Một đêm khó vượt qua, lúc sáng sớm sương mù còn chưa có tan đi, Mục Nham và An Dĩ Nhược đã ngồi ở phòng khách lầu một rồi. Mục Nham rõ ràng lại là một đêm không ngủ, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt điển trai không thể nào che giấu, song, hai mắt lại sáng rực như sớm mai, lóe ra hào quang kiên định.
34 Một dao này của Tiêu Nhiên dường như không thể tránh khỏi, Mục Nham nắm chặt cổ tay phải của cô không nhúc nhích, dự định kiên cường chống đỡ. Song, tình thế đột nhiên đảo ngược, một màn xảy ra ngay trước mắt hoàn toàn chọc giận Mục Nham, thậm chí là Cố Dạ.
35 Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, thế giới được bao phủ bởi một màu trắng nhạt, mông lung và lành lạnh. Từ trời tối đến khi rạng sáng, Mục Thịnh đã ngồi ở phòng khách suốt cả một đêm, mà bà vợ này của ông vì lo lắng cho con trai cũng không chịu trở về phòng nghỉ ngơi, bây giờ đang tựa vào bả vai của ông ngủ thiếp đi.
36 Ở lúc cô nhận điện thoại thì Mục Nham tỉnh dậy, anh mở mắt ra, mượn ánh đèn lờ mờ bên trong phòng bệnh lẳng lặng nhìn cô, mấy ngày ngắn ngủi, dường như cô gầy đi, trên mặt chưa có khôi phục lại vẻ hồng hào, thấy cô khẽ cuối đầu hé miệng cười, thực ra Mục Nham rất muốn nói "Tỉnh dậy đã thấy cô, thật tốt.
37 Cô đau đớn hít thở khiến anh đau xót, cũng khiến anh thương tiếc, Mục Nham không thể nào cự tuyệt lời thỉnh cầu khiêm tốn cuối cùng của cô, anh không nói nên một chữ "Không" ấy.
38 Tình yêu của chính mình cũng không sai, sai chính là yêu sai thời điểm lại rất yêu một người không nên yêu. Mục Nham không thể không nghĩ, chẳng lẽ An Dĩ Nhược chính là người lướt qua rồi biến mất giống như một ngôi sao băng, thoáng một cái đã qua.
39 Đều nói tình bạn lâu dài hơn tình yêu, đều nói tình thân vô tư hơn tình yêu, song, trong tình yêu sâu sắc, bất đắc dĩ, giãy giụa, gây cho tâm linh chấn động nhưng cuối cùng là không thể nào sánh được tình cảm khác.
40 Lý trí nói cho cô biết nên đẩy anh ra, mà cô cũng thật sự làm như vậy, nhưng khi cô nghiêng đầu muốn tránh đi, anh duỗi cánh tay dài ra, trong nháy mắt ôm cô vào trong ngực, không cho cô chút cơ hội né tránh, môi mỏng không mang theo một tia chần chừ mà phủ ở trên môi mềm mại của cô, hung hăng hôn xuống.