41 Cả đời người, nên đi con đường nào, yêu ai, có lẽ, cho đến ngày già đi, có một số người vẫn không hoàn toàn nắm được. Bước chân thời gian quá nhanh, chúng ta tựa hồ rất khó đuổi kịp tiết tấu của nó, trong nháy mắt, thời gian nửa tháng lặng lẽ trôi qua, ngày mai, chính là ngày An Dĩ Nhược xuất giá.
42 Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, An Dĩ Nhược giương mắt nhìn lên, bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt vằn tơ máu, đủ để thấy giày vò và giãy giụa của anh, nhưng, sao anh có thể bỏ rơi cô như vậy, anh biết khách khứa và bạn bè ngồi đầy đang đợi anh, mà cô, cũng đứng ở thảm bên kia chờ anh.
43 Có lẽ, hết thảy đều đã được định trước ở trong chốn u minh, gặp gỡ ai và yêu ai, ai rời đi và ai để vuột mất, đều có định số, nói không rõ ai đúng ai sai, càng không thể chắc chắn, ai đúng ai sai.
44 Thế giới rất không dễ dàng yên ả lại bắt đầu ồn ào hỗn loạn, cũng bởi vì có ký giả chụp được An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương cùng từ cục dân chính đi ra, cộng với suy đoán chú rễ không xuất hiện trong hôn lễ, tin tức hai người ly hôn cuối cùng được chứng thực là đúng.
45 Rất nhiều khi, tình yêu là một vết thương. Vết thương chôn sâu dưới đáy lòng, mặc dù theo thời gian trôi qua không còn chảy máu nữa, khi chạm vào vẫn sẽ đau.
46 Đối với mối tình đầu, ký ức của con người đều sẽ tự nhiên mà khắc sâu rất nhiều, nhưng nếu như tình cảm thay đổi, có phải vẫn muốn cố chấp mà tiếp tục dây dưa hay không đây? Vậy có thể có chút tham lam hay không?Mục Nham nói không sai, An Dĩ Nhược và Hà Thư Tuệ khác nhau, ở lúc đối mặt với sống chết An Dĩ Nhược dũng cảm và kiên cường, Hà Thư Tuệ lại là một người phụ nữ ngay cả nghe được tiếng súng cũng sẽ sợ hãi, thậm chí là ngất xỉu.
47 Mục Nham đưa An Dĩ Nhược về nhà liền rời đi, trong lòng tràn đầy vui vẻ, mặc dù cô không có xác minh hứa hẹn gì, nhưng anh thỏa mãn với câu nói kia của cô: "Xin cho em thời gian.
48 Mục Nham đi công tác, bởi vì công việc tạm thời có điều động, chuyến đi này lại có hơn mười ngày. Đúng là rời đi của anh, đột nhiên khiến An Dĩ Nhược ý thức được anh xâm nhập vào cuộc sống của cô rất sâu đậm, giống như là bước vào ở mọi chỗ.
49 Có lẽ duyên phận trong cuộc sống, thường thường là do rất nhiều sự vô ý thúc đẩy. Mục Nham không nghĩ tới trái tim vắng lặng nhiều năm lại lần nữa bùng cháy, càng không thể đoán trước tình yêu này lại dùng cách bất đắc dĩ như vậy kéo ra màn mở đầu, anh cảm thấy, có lẽ đây chính là cái gọi là ngoài ý muốn, tình cờ tất yếu.
50 Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, êm dịu mà tỏa chiếu ở trên người bọn họ. An Dĩ Nhược ngước mắt, ánh mắt rơi vào đáy mắt sâu thẳm của Mục Nham, nơi đó làm như nhấp nhô mấy phần kiên định và thương tiếc, nhịn không được cong môi cười, nụ cười nhạt giống như một ánh mặt trời, trong sáng và rực rỡ.
51 Đầu năm ở thành phố A, là một mùa đông ấm áp, cộng với việc lại thu được một tình yêu tri kỷ, An Dĩ Nhược lại càng không cảm thấy lạnh chút nào. Có Mục Nham, thế giới ầm sụp đổ đột nhiên trở nên hoàn toàn sáng lên.
52 Buổi tối Mục Nham tới đón An Dĩ Nhược đi "Sơn Thủy" ăn cơm. Vốn cũng hẹn Trình Mạc Phỉ, nhưng cô ấy bận tập luyện không tới được, cho nên hôm nay lại là bốn người tụ họp.
53 Tửu lượng của An Dĩ Nhược quả thật không tốt, say đến càng lúc càng lợi hại, hơn nữa cũng như Mễ Ngư đã nói, phẩm rượu của cô không tốt giở trò nổi loạn.
54 Con đường tình yêu của An Dĩ Nhược khá trôi chảy, công việc lại đặc biệt không hài lòng, cơ hồ mỗi bản thiết kế đều sẽ bị bác bỏ trên ba lần. Nụ cười của Thịnh Hạ rất lạnh nhạt, lần nữa ném bức bản thảo của cô đến trên mặt bàn, giọng nói lạnh đến làm như một giây kế tiếp sẽ đóng băng cô, "An tiểu thư, cô khiến tôi rất thất vọng.
55 An Dĩ Nhược có Mục Nham, được đẩy tới đỉnh cao hạnh phúc, nhưng phần tình cảm không đủ vững chắc kia của Mễ Ngư và Đàm Tử Việt rốt cuộc va phải đá ngầm, sau mùa xuân nhiệt độ cực nóng giảm xuống không độ.
56 Hàn Vũ Đình thần bí rốt cuộc lộ diện. Trong phòng họp, vẻ mặt của anh lạnh nhạt ngồi ở trong ghế bành thoải mái, ánh mắt sắc bén lần lượt lướt qua mọi người, rất có một loại cảm giác áp bức, "Các vị vất vả rồi.
57 Ngừng xe xong, Mục Nham lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Lệ. Điện thoại vang lên một tiếng đã được bắt máy, Cổ Lệ vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sếp? Làm em chẳng hiểu ra sao cả.
58 "Sếp, đây là tất cả tài liệu em có thể tra được về Hàn Vũ Đình. " Đại Lệ đẩy túi văn kiện đến trước mặt của Mục Nham, cười nói: "Tại sao tra ông chủ của chị dâu vậy? Thế nào, chẳng lẽ anh ta có ý nghĩ không an phận?"Mục Nham không có nâng mắt nhìn lên, vừa xem tài liệu vừa không chút để ý nói: "Cậu có dáng vẻ của một người làm đội trưởng nhỉ, quá rảnh rỗi thì ra bãi tập chạy vài vòng đi.
59 Giờ ăn trưa. Hàn Vũ Đình đi vào văn phòng của An Dĩ Nhược, "Cùng tôi đi một chuyến đến câu lạc bộ giải trí Bayless, Trần Nghiệp Thành của tập đoàn Vận Thập HongKong đến đây.
60 Tưởng tượng thấy bộ dáng suy sụp tinh thần của Mục Nham, tưởng tượng thấy anh một mình chịu đựng đau khổ đi ra khỏi sự đau khổ, An Dĩ Nhược vô cùng đau lòng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364