21 Vừa nãy, Bùi Nguyên Ca ở ngay trước mặt mọi người, lấy lời thơ cũ làm thơ mới chỉ trong nháy mắt, đủ thấy được tài hoa. Mọi người vốn đang nghi hoặc, Bùi Nguyên Ca có tài hoa như vậy, cần gì phải lấy trộm thơ của Bùi Nguyên Dung? Giờ nghe Cửu hoàng tử nói, mới bừng tỉnh hiểu ra: chỉ sợ bài thơ này vốn dĩ do Bùi Nguyên Ca làm, nhưng bị Bùi Nguyên Dung lấy làm của riêng, ngược lại còn vu cho Bùi Nguyên Ca lấy trộm thơ của nàng, thật sự là con người bỉ ổi!Hoạn quan mặc hoàng y bên cạnh cười lạnh nói: "Ở Trường Xuân cung lại dám lừa gạt trước mặt mọi người, cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Ngươi nghĩ người khác đều mù hết sao! Cửu điện hạ, nô tài đuổi nàng ta ra khỏi điện, từ nay về sau vĩnh viễn không được bước vào Trường Xuân cung nửa bước?"Bùi Nguyên Ca đột nhiên tiến lên một bước bước, đứng ở xa hành lễ với Vũ Hoằng Mặc, ôn tồn nói: "Thỉnh Cửu điện hạ thứ tội, tam tỷ tỷ không phải cố ý mạo phạm.
22 Bên cạnh hồ nước xanh biếc, thấp thoáng dưới tán dây leo rậm rạp có một bóng người cũng mặc y phục màu xanh, mềm mại yểu điệu. Chính là người hờn dỗi vừa nãy.
23 Bước vào phòng, Bùi Nguyên Ca phúc thân hành lễ: "Con gái thỉnh an cha. "Bùi Chư Thành đang định lên tiếng thì nhìn thấy Bùi Nguyên Ca xinh đẹp tao nhã đứng đó giống như Minh Cẩm sống lại.
24 Bùi Chư Thành nhìn bộ dáng sợ hãi và hổ thẹn của Chương Vân thì thở dài, đỡ bà ta đứng lên, ôn nhu nói: "Ta còn không biết tính tình của nàng sao? Việc này không liên quan đến nàng.
25 Kiêm gia viện vốn là chủ viện của Bùi phủ, cách Đồng Trạch viện không xa lắm. Ba gian chính đường, trái phải có năm gian nhà kề, hành lang đình viện rộng lớn, trồng mấy khóm trúc xanh, sân trước bày nhiều chậu hoa, tường trắng ngói đen, trúc xanh hoa nở vô cùng tao nhã.
26 Tiên sinh dạy học bị đuổi ra khỏi phủ, nha hoàn bà tử của Thải Vi viên bị phạt, chuyện trộm thơ coi như chấm dứt. Còn Bùi Nguyên Dung, nghe nói đêm đó bị "trượt chân rơi xuống nước", lúc được cứu lên người ướt sũng "tính mạng còn một nửa", được đưa về Thải Vi viên, "khó khăn lắm mới cứu tỉnh", ôm Bùi Chư Thành nhận sai, thừa nhận bị tiên sinh dạy hư.
27 Edit: Be YoursHai khắc trôi qua, ngân lượng vẫn chưa đưa đến, An Trác Nhiên thỉnh thoảng lại nhếch môi cười trào phúng. Đúng lúc này, Tử Uyển ra ngoài rốt cuộc đã trở về, nói nhỏ vào tai Bùi Nguyên Ca.
28 Mọi người vây quanh ngọc khí điếm đông đúc, liên tục kéo dài đến đang lúc hoàng hôn. An Trác Nhiên bắt đầu phẫn nộ, xấu hổ, đến bất đắc dĩ, rồi đến chết lặng, cuối cùng như lợn chết không sợ nước sôi.
29 Tử Uyển hơi khó hiểu nên hỏi: "Tiểu thư, người biết rõ đám Bạch Vi có vấn đề, vì sao không dứt khoát đuổi bọn họ ra khỏi Tĩnh Xu trai chứ? Chuyện hoa yến lần trước, nô tỳ dám cá chính bọn họ trộm thơ của người đưa cho tam tiểu thư.
30 Bùi Nguyên Ca cầm hộp gấm trong tay Tử Uyển. Nàng mở ra, mỉm cười nói: "Nghe nói cha thích nhất là hoa mai nên con gái đã tiện dùng nó để thêu bức “mai thọ đồ” chúc thọ người.
31 Đúng lúc này, có một vị phu nhân trung niên mặc áo lụa đỏ thêu hoa văn nối tiếp nhau với váy bát phúc tương màu xanh (tra gg chỉ biết đây là tên gọi một loại váy thôi t.
32 Bùi Nguyên Ca đứng bên cạnh lan can trong đình (đình để nghỉ chân trong vườn hoa hay bên đường), nhìn Bùi Nguyên Dung bập bõm chìm nổi trong nước, giãy dụa kêu cứu.
33 Giống như phát hiện mình nói lỡ lời, Chương Vân quay đầu gắt lên với Hỉ Ngôn: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cho dù trong viện tứ tiểu thư có cất giữ y phục của nam nhân thì cũng có thể là đồ mới thêu cho lão gia, có như vậy cũng ngạc nhiên sao?" Bên ngoài thì giống như giấu diếm giúp Bùi Nguyên Ca nhưng thực chất trong viện của nàng có giấu y phục của nam nhân; một chữ "giấu" cùng với vẻ mặt kinh hoảng không hề che đậy.
34 Nghe tiếng kinh hô của bà tử, tất cả mọi người đều ngẩn ra rồi nhìn về phía tay bà. Phát hiện đó chỉ là mảnh sa tanh màu xanh cắt thành miếng giống như bọc vật gì đó, nhưng tuyệt đối không phải xiêm y của nam nhân.
35 Lòng Tử Uyển trầm xuống, dập đầu nói: "Nô tỳ không có, nô tỳ tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy!"Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, dè dặt nói: "Phụ thân, không phải là Tử Uyển.
36 "Chương di nương, chỉ một tiểu nha hoàn ăn nói bừa bãi mà đại nha hoàn bên cạnh ngươi lại thực cho rằng tứ tiểu thư tư thông với người, còn tưởng mình đứng đắn đến bẩm báo ngươi, không cảm thấy quá là một trò đùa sao? Ta cũng không biết Bùi phủ này lại có quy củ như thế, nghe chuyện biến tấu, ngay cả tra hỏi nha hoàn cũng không làm mà đã nói năng thiếu suy nghĩ bêu xấu danh dự tiểu thư?" Ôn phu nhân lạnh nhạt nói, mở miệng nhắm thẳng vào người Hỉ Ngôn.
37 "Xem ra ngươi có biết điều kiện đó. Tuyết Ngọc, từ góc độ Bùi Chư Thành mà nói, điều kiện này không hề quá đáng. " Ôn phu nhân tận tình khuyên giải: "Đúng, ta biết ngươi oan uổng.
38 Triệu mama đưa từng nhóm thiếu nữ tiến vào, tất cả đều ở độ tuổi mười ba đến mười sáu tuổi, chỉnh chu sạch sẽ. Trong đại sảnh rộng lớn, Bùi Nguyên Ca không vội nhìn bọn họ mà dành thời gian uống cạn ly trà, sau đó mới mở miệng, điềm đạm hỏi danh tính, tuổi tác từng người, nhà ở đâu.
39 Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ta bảo ngươi đi ngửi mùi son phấn của bọn họ là có mục đích. Hầu hết mọi người đều có mùi giống nhau, riêng chỉ có sáu người kia là khác, mùi tinh tế hơn nhiều, rõ ràng quý trọng hơn những người còn lại.
40 Một bóng đen lén lút lẻn vào trong phòng, y phục đen, tóc đen hòa làm một với bóng đêm. Nếu không phải trên mặt đeo mặt nạ bạc lóe sáng thì dường như không thể phát hiện được.