1 Bóng đêm vừa buông xuống, sắc mặt của hai gã thị vệ trở nên tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy, nhanh chóng đem nữ nhân đi vào một căn phòng xa hoa lộng lẫy, cẩn thận đặt nữ nhân nằm lên trên giường xong vội vàng xoay người rời đi.
2 Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác nguy hiểm,“Con sói đáng sợ,” Không ngờ nàng lại dám nói ra câu đó, lập tức đưa tay bóp cằm của nàng, khóe môi mang theo nụ cười nhạt:” Vũ Khuynh Thành, ngươi đang cười nhạo ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”” Buông ta ra, đau quá.
3 Vì sao đầu lại đau như thế này, cả người đều vô lực, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trước đó Nguyễn Nhược Khê mở to mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nàng tự nhủ muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
4 Tây Môn Lãnh Liệt đứng tựa bên cửa sổ, nhìn bầu trời về đêm, ánh trăng tròn đang tỏ sáng một cách dị thường, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, hai tròng mắt chứa đầy hận thù.
5 Tỷ muội? Suy nghĩ trong đầu Nguyễn Nhược Khê chợt dừng lại ở hai chữ trên. Bà ta nói các nàng là tỷ muội? Lại sợ hãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên giường.
6 Nguyễn Nhược Khê tức giận nhìn hắn, xoay người muốn ôm lấy nữ nhân nằm trên đất, đầu lại đột nhiên choáng váng làm cho thân thể nàng kiềm không được nghiêng qua nghiêng lại vài cái.
7 Phượng Minh lúc này mới phát hiện nàng đang cầm chặt lấy váy của nữ nhân nằm trên mặt đất, lập tức hiểu được, tuy các nàng là tỷ muội mười năm mới gặp, nàng cũng không nhất định nhớ rõ vị tỷ tỷ này, nhưng chính là huyết mạch tương liên, tình cảm thân thiết khó có thể dứt bỏ.
8 Đêm khuya yên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê một mình nằm trên giường, nghĩ lại tất cả những chuyện quỷ dị đã xảy ra, đầu không khỏi nhìn về phía nữ nhân gầy yếu như bộ xương nằm trên giường bên kia.
9 Nguyễn Nhược Khê vừa khẩn trương lấy tay che miệng của hắn lại, vừa đưa lổ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng mà rất kỳ quái, bên ngoài rõ ràng rất nhiều tiếng nói, nhưng lại không có ai tiến vào trong này.
10 ” Ha ha. ” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu cười một cách điên cuồng, hai tròng mắt màu hổ phách giờ phút này tản ra ánh sáng hung ác, chăm chú nhìn nàng chằm chằm:“Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi giả ngốc ta sẽ buông tha ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ buông tha cho Vũ gia của ngươi, một người cũng không.
11 Lần này Nguyễn Nhược Khê cũng không thèm lấy tay che lại, biết có ngăn cản, có che cũng vô ích. Vì nếu hắn không phải là tên biến thái, nhìn gương mặt tuấn tú muốn phạm tội kia, nói không chừng nàng sẽ chủ động bổ nhào tới, hiện tại chính chỉ là khinh thường nhìn hắn nói: ” Muốn làm gì thì nhanh một chút, một nam nhân dùng phương pháp này để làm nhục nữ nhân, hắn nhất định cũng là người đê tiện.
12 Nguyễn Nhược Khê sửng sốt không biết hắn phát bệnh thần kinh gì? Nhưng tốt nhất là không nên nghĩ, chịu đựng đau đớn trên cánh tay, mặc cái yếm vào, bắt lấy này váy áo trước mặt kia che cơ thể của chính mình lại.
13 Kéo lê thân thể đau đớn trở lại Huyết Viên, Nguyễn Nhược Khê vừa đi đến cửa phòng, liền gặp ngay ma ma ác độc kia đang hung hăng đứng đó trừng mắt nhìn nàng.
14 ” Chuyện này………. ” Thị vệ quả nhiên có chút chần chờ, không khỏi nhìn về phía ma ma đang đứng bên cạnh, quy tắc sinh tồn trong hoàng cung là người khôn giữ mình, hắn cũng không ngoại lệ.
15 ” Vũ Khuynh Thành, chuyện này ngươi muốn giải thích như thế nào?” Tây Môn Lãnh Liệt tựa vào trên ghế, nhìn thẳng nàng, giọng nói của hắn rất kỳ quái, không còn lãnh khốc như trước đây, giống như đang chờ mong nàng giải thích.
16 ”Ha ha, ha ha, ta hiện tại quả thực có chút hoài nghi, ngươi không phải Vũ Khuynh Thành, nhưng đáng tiếc ngươi chính là nàng. ” Tây Môn Lãnh Liệt cười to vài tiếng.
17 ” Ta biết, nàng là tỷ tỷ của ta, thế nhưng ta đối với nàng không có nhiều ấn tượng lắm. ” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, mặc kệ lý do này hợp lí hay không.
18 Ngày ngày trôi qua, thân thể Nguyễn Nhược Khê cũng khôi phục khá tốt, nàng cũng từ miệng Tiểu ngọc biết đại khái tình trạng và nơi mình đang sống. Đây là Vương triều Tây Môn, nghe nói vương Tây Môn Lãnh Liệt hai mươi tuổi đăng cơ, lúc tiên hoàng băng hà, kế thừa ngôi vị hoàng đế làm việc mạnh mẽ vang dội trong năm năm ngắn ngủi khiến vương triều Tây Môn trở nên vô cùng lớn mạnh, cũng có người nói bởi vì có sự bảo vệ của thần.
19 Đêm khuya vắng vẻ, trong đại viện hoàng cung một bóng đen đột nhiên từ trên nóc nhà lặng yên không tiếng động bay tới Huyết viên. Tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không biết tất cả hành động đều bị nắm trong tay người khác.
20 Nam nhân kéo Nguyễn Nhược Khê chạy trốn liên tục, rốt cục, đến trước một cái cửa:”Khuynh Thành, qua cánh cửa này, là chúng ta đã chạy thoát khỏi hoàng cung rồi.