21 Cuộc sống cứ thế trôi qua nửa tháng, tinh thần Trác Ngọc cũng từ từ hồi phục. Cô đã nghĩ thông suốt, không chấp nhất với nguyện vọng về nhà mong manh này nữa.
22 Thời tiết dần ấm lên, trong rừng những mầm cỏ non đã bắt đầu nhú lên, xanh nõn khiến người yêu thích. Trong rừng cũng bắt đầu ồn ào náo nhiệt, chim chóc vui sướng cất tiếng hót trên đầu cành, thỉnh thoảng lại có bóng dáng của động vật nhỏ chạy tán loạn.
23 Thật vất vả Trác Ngọc mới thoát khỏi sự dây dưa của những người thú giống cái. Cô đi tìm nơi mà nhóm Địch Á xây nhà. Chỉ thấy những người thú này phân công rõ ràng, làm đến khí thế ngất trời.
24 Mỗi ngày Địch Á đều mệt đến mức thở hồng hộc. Không nên xem thường những cọc gỗ này, hắn cảm thấy chăm sóc những cọc gỗ này còn mệt hơn so với một ngày đi săn của hắn.
25 “Không có, tộc trưởng, ta muốn trò chuyện tâm sự cùng ngài mà thôi, ai mà ngờ được ngài lại chạy trốn. Tộc trưởng, nói cho ta biết vì sao ngài lại chạy?” Địch Á làm nũng với tộc trưởng gấu trúc.
26 Địch Á trong lòng kêu thảm một tiếng, lần này thì nguy rồi. Người đến là tiểu nữ nhi của tộc trưởng tên Mai Mai. Lúc Địch Á còn nhỏ nàng ta thường đi theo sau lưng Địch Á, quấn Địch Á.
27 “Vậy sao, vậy anh nhìn kỹ một chút xem người trước mặt kia là ai vậy?” Trác Ngọc chuyển đầu Địch Á về phía trước. Đó không phải là Mai Mai ư? Sau lưng nàng ta còn có người thú giống đực tối qua đã gặp tên Lam Mặc đi theo.
28 Kể từ khi Trác Ngọc nói chủ ý của mình cho Lam Mặc thì tâm tình trở nên tốt hẳn. Mặc dù Lam Mặc không tỏ thái độ gì, nhưng bộ mặt nhao nhao muốn thử kia cô nhìn là đã biết.
29 Trác Ngọc híp mắt nhìn tộc trưởng gấu trúc cười đến mức khóe miệng cũng kéo tới mang tai. Địch Á đưa một khối thịt nướng cho cô, nhìn theo tầm mắt của Trác Ngọc cũng phát hiện nụ cười của tộc trưởng.
30 Trác Ngọc lại nhìn Địch Á, trên người hắn cũng có vài vết thương. Cô thở dài, không để ý đến bọn họ đi thẳng về nhà. Đan Chu trợn tròn mắt, thường ngày chỉ cần là giống cái khi nhìn thấy hắn bị thương nhất định sẽ thương tiếc hắn, sao Trác Ngọc lại không có phản ứng gì? Hắn hận hận nhìn theo Địch Á đi ở phía sau Trác Ngọc, cảm thấy nguyên nhân là do Địch Á.
31 Phía trước cách đó không xa, một con báo, không, chính xác thì là một giống đực ở trong hình thú đang nằm trên người một giống cái, hai người làm tình say sưa, tiếng gầm từ tính của giống đực cùng tiếng thở dốc đan thành một bài tình ca triền miên gợi tình.
32 Có rất nhiều giống cái tới quấy rầy. Tuy nói là tới học tập nhưng cũng không thể gạt bỏ hắn qua một bên a. Mỗi khi Trác Ngọc đặt lực chú ý của mình lên việc dạy những giống cái đó học, Địch Á liền buồn bực đứng ở góc tường vẽ vòng vòng hoặc đếm kiến.
33 Sáng sớm hôm sau, sau khi Trác Ngọc rời giường đi ra ngoài sân thì phát hiện sương mù bay bay. Trong thoáng chốc, sương mù di chuyển, từng mảng từng mảng, trong tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa.
34 Mặt Trác Ngọc đỏ lên. Trừ khi còn bé Trác ba ôm cô, còn những người khác phái khác chưa ôm cô bao giờ, ngay cả Ôn Thụy cũng chưa từng nói chi là tư thế thân mật như này.
35 Trác Ngọc thấy gương mặt đầy vẻ cầu khẩn của Đich Á, trong lòng cảm thấy đau xót. Cô cho rằng mình đối xử với Địch Á đã là rất tốt rồi, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình có khoảng cách với hắn ư? Vậy muốn cô làm thế nào để hắn không còn cảm giác như vậy nữa?Cô ôm Địch Á thật chặt, hôn lên môi hắn, hy vọng Địch Á có thể cảm nhận được tình cảm của cô.
36 Tộc trưởng gấu trúc cũng thường xuyên đến nhìn Trác Ngọc, ông cảm thấy vì mình nên Trác Ngọc mới phải ở lại mảnh đại lục này. Nhưng bây giờ Trác Ngọc đang mang thai nên ông cũng không thể nói cho cô biết phương pháp rời khỏi đây.
37 Cho dù rầu rĩ như thế nào thì Trác Ngọc vẫn phải tiếp tục ăn, hơn nữa khẩu vị càng lúc càng tốt khiến Địch Á lo lắng không dứt, các người thú khác cũng lo lắng thay cô.
38 Mỗi ngày Địch Á đều cười ha ha vui sướng phục vụ vợ con, ngay cả Trác Ngọc cũng không nhịn được bộ mặt cả ngày cười hì hì khúc khích của hắn. Tộc trường gấu trúc thừa dịp gió tuyết dừng lại chạy về nhà của mình, ông cũng không chấp nhận được bộ dạng ngu ngốc của Địch Á nữa.
39 Tộc trưởng gấu trúc nghe thấy Mai Mai đã dùng tảng đá kia làm đường thì cho rằng nó vẫn hoàn chỉnh, chỉ cần đào lên là được rồi. Nào nghĩ tới Mai Mai lại nói, những chữ kia đã bị mài đi chỉ còn lại một đống đá vụn.
40 Địch Á nghe giống cái mình nói như vậy, ý tứ giống như sẽ không về nhà. Nhưng hắn vẫn oang oang nói: “Vậy nàng cũng không được thu dọn quần áo nữa. ”“…Cái người này sao lại như vậy, em thu dọn quần áo anh cũng có ý kiến.