21 Nhẫn Đông quả thật muốn khóc: "Tỷ, đây là giày da hươu ta mới làm đó!"Bán Hạ vừa nhìn, cũng không biết làm sao, đây là giày mới làm từ da hươu tốt nhất, chỉ tiếc hôm nay lại dẵm phải cứt gà bị bẩn.
22 Vô Mạt nhíu mày, lắc đầu nói: "Nó không nói gì, chỉ là ban đêm cảm thấy xao động, cho nên đứng lên kêu gào mấy tiếng. "Hắn hơi dừng lại, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Nó là Tiểu Hắc.
23 Một ngày kia, Bán Hạ đang trong nhà Thất Cân bà bà giúp bà nhìn mấy con gà con bị làm sao một chút, chợt có người bên ngoài kích động chạy tới: "Bà bà, chuyện lớn không được rồi, tôn tử nhà bà phen này sợ không giữ được!" Nói xong liên tục vỗ ngực khóc lớn không thôi.
24 Vô Mạt thấy Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết nghĩ cái gì, không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng ngã xuống đó.
25 Mùa xuân ngắn ngủi, rất nhanh thời tiết liền chuyển nóng, mắt thấy mùa hè đến. Vô Mạt lần nữa mở rộng phòng trên cây, về sau thời điểm nóng bức, hai người có thể lên tàng cây hóng mát.
26 Bán Hạ nghe nói, Tộc trưởng buông xuống gậy đầu cá, cởi y phục da cá, thậm chí bỏ cả xương thú chưa từng rời tay, chỉ mặc bình y phục vải gai bình thường cùng ma ma hai người đi lên núi.
27 Một ngày kia, lúc Bán Hạ ở trong sân cho gà ăn, thấy Vô Mạt sắc mặt nghiêm túc đi vào. Nàng giơ tay lên lau trán đầy mồ hôi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"Vô Mạt theo Mộc Dương cùng Phí đi lên núi săn thú, tại sao hiện tại đã trở lại, hơn nữa sắc mặt không tốt như vậy.
28 Đang lúc này, một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến: "Làm cái gì vậy?"Giọng nói này không cao không thấp, chậm rãi , lại rất có lực xuyên thấu, làm ọi người không khỏi quay đầu nhìn sang.
29 Khi Tôn lão gia tử biết mình cùng A Nặc có thể lưu lại thì rất mừng rỡ, nhưng ông cũng nói mình muốn xây nhà ở bên cạnh, không muốn vẫn ăn ở nhà Bán Hạ.
30 Đợi sau khi Bán Hạ và A Nặc rời đi, Vô Mạt rón rén leo lên một cây to bên cạnh. Ở gần thần miếu có rất nhiều cổ thụ, những cây cổ thụ này cành lá rậm rạp, đồng khí liên chi, đem cả thần miếu bao phủ dưới bóng cây.
31 Vô Mạt giữ vị quan đại nhân này bắt ở trong tay, giống như xách một con gà nhỏ đưa hắn tới trước mặt Tộc trưởng. Tộc trưởng ý bảo Vô Mạt buông quan đại nhân ra, Vô Mạt lúc này mới thu hồi tiểu đao, đem quan đại nhân ném xuống đất.
32 Vô Mạt dắt tay Bán Hạ, hai người đi tới trước thần miếu. Cửa chính thần miếu là dùng gỗ dương trên núi làm, phía trên khắc họa rất nhiều đồ án kỳ quái.
33 Lập tức Bán Hạ coi chừng Nghênh Xuân ngồi bên cạnh tảng đá, Vô Mạt đi ra xung quanh hái chút trái cây, thật may lúc này là mùa hè, trên núi trái cây còn rất nhiều.
34 Vô Mạt mới nhận chức Tộc trưởng nhìn về quan đại nhân ánh mắt mờ mịt bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, đây là người các ngài muốn tìm, ta để ngài mang về.
35 Vô Mạt ban ngày vẫn lên núi săn thú như cũ, chỉ là bây giờ hắn mới nhận chức Tộc trưởng, mà lại trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, khi săn thú tự nhiên lấy hắn làm thống lĩnh.
36 Bàn tay mềm mại của Bán Hạ cầm lấy vật kia, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới, tay nàng vừa động, vật kia chính là giật lên một cái, Vô Mạt cắn chặt răng chịu đựng, dáng vẻ hơi khổ sở.
37 Vô Mạt rất thích con ngựa này, mỗi ngày từ trên núi trở lại, đều muốn mang theo A Nặc cùng đi bờ sông thả ngựa, sau khi trở lại muốn đích thân tắm rửa cho ngựa.
38 Trải qua mấy ngày nay, Bán Hạ dốc hết khả năng, hết lòng chăm sóc, điều trị thân thể cho Tôn lão gia tử, lại có A Nặc ở một bên tận tâm phục vụ, tinh thần Tôn lão gia tử so với trước kia dần tốt hơn rất nhiều.
39 A Thủy sinh ra, mang đến cho căn nhà này rất nhiều vui vẻ, nàng thành tiểu nhân nhi được chăm chút nhất trong nhà. A Nặc vô cùng thích A Thủy, khi Vô Mạt lên núi săn thú thì đến giúp trông chừng A Thủy, còn giúp A Thủy giặt tã, bề bộn đến diệc bất hồ nhạc.
40 Trưa ngày hôm đó, một nhà Vô Mạt ba người chợp mắt nghỉ ngơi giữa trưa, Bán Hạ bên trái Vô Mạt bên phải, tiểu A Thủy ở chính giữa. A Thủy lúc ngủ hai tay bé nhỏ nắm lại thành quả đấm đặt ở gần đầu, hai bắp chân nhỏ cong thành hình chân cóc, thật là đáng yêu.