21 Hắn hôm nay không hề giống với lần trước, áo bào màu đen, lộ ra đường viền màu tím độc dược, tóc dùng ngọc quan cố định lại, hai con ngươi băng lãnh như biển lớn trong đêm khuya, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt trần.
22 "Xin nhờ hai vị, muốn vuốt ve âu yếm làm phiền vào phòng được không? Đừng làm ô nhiễm mắt của ta, lại nói, ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn đấy.
23 Bách Lý Thần tựa lưng vào ghế vừa nghe bọn hắn nói chuyện, vừa nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
Khi hắn nghe được ba chữ vị hôn thê, cảm giác bực bội từ đáy lòng xẹt qua, bất quá hắn lại nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt nói muốn hủy hôn, một cảm xúc vui vẻ lại lan tràn.
24 "Tiểu thư, không được, ta chạy không nổi nữa rồi. " Tiểu Ngôn dừng bước thở hồng hộc ấn bụng của mình.
"Nhìn thể chất của ngươi kìa, quá yếu, trở về phải chăm chỉ rèn luyện thêm.
25 "Chờ một chút, ngươi chờ ta một chút, Thượng Quan cô nương. " Bách Lý Gấm kiên nhẫn đuổi theo.
Đi ở phía trước Thượng Quan Tây Nguyệt nghe được cái âm thanh phiền phức của hắn, không nhịn được trợn mắt.
26 "Vậy được rồi, tỷ tỷ, lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi. Ngươi phải chờ ta" Bách Lý Thần tiến lên một bước giữ chặt tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
Bách Lý Gấm thấy cảnh này kinh ngạc đến há to miệng
Thế giới này đảo loạn rồi, không phải đường ca không thích bị người khác đụng chạm sao.
27 "Chủ nhân," Tiểu Manh Oa mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng mơ hồ.
Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ nhìn vật nhỏ đứng ở trên bàn gọi nàng là chủ nhân, còn chưa kịp phản ứng lại, tiểu bất điểm này từ đâu ra.
28 "Cám ơn ngươi, chủ nhân" Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt Lạc Lạc cảm kích ngẩng đầu
"Chủ nhân, đây không phải. . . " Lạc Lạc thấy vòng tròn trong tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
29 "Thiên Hoàng giới cũng đã xuất hiện, không có lý do gì Thiên Hoàng đỉnh lại không xuất hiện. "
Lạc Lạc nói rất nhỏ, Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên cạnh căn bản không chú ý.
30 "Chủ nhân, đây là cái gì. " Lạc Lạc duỗi ngón tay chỉ bình thuốc trên tay nàng.
"Đây chính là đan dược để giải trừ phong ấn. " Thượng Quan Tây Nguyệt đổ thuốc ra tay cẩn thận quan sát.
31 "Quá tốt rồi, chủ nhân. " Lạc Lạc vui vẻ đứng lên.
"Chủ nhân, phong ấn giải trừ, ngươi liền có thể tu luyện. "
Thật tốt, rốt cục đã giải trừ phong ấn, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt, cuối cùng sẽ có một ngày chủ nhân nhớ ra ta là ai.
32 "A" Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không nghĩ nhiều liền để tay xuống, mặt mình chắc vẫn như vậy, dù có xấu hơn cũng không hơn bao nhiêu.
"Lạc Lạc, bây giờ ta đã gỡ bỏ phong ấn, cũng khai thông gân cốt, ta nên tu luyện thế nào đây.
33 “A” Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không nghĩ nhiều liền để tay xuống, mặt mình chắc vẫn như vậy, dù có xấu hơn cũng không hơn bao nhiêu.
“Lạc Lạc, bây giờ ta đã gỡ bỏ phong ấn, cũng khai thông gân cốt, ta nên tu luyện thế nào đây.
34 Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm, liền lật quyển sách tu luyện trong tay ra.
Trí nhớ nàng rất tốt, đọc nhanh như gió nhanh chóng lật xem hết, chỉ trong chốc lát, Thượng Quan Tây Nguyệt đã hiểu đại khái.
35 Lại qua chừng nửa canh giờ, đột nhiên, toàn bộ không gian an tĩnh vang lên tiếng cười to của Thượng Quan Tây Nguyệt làm cho người ta nghe mà sợ nổi da gà.
36 "Ai, mặc kệ, dù sao có còn hơn không, về sau sẽ có ích "
Thượng Quan Tây Nguyệt cất kỹ năm viên Tụ Lực hoàn, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
"Đúng rồi, Thiên Hoàng đỉnh nên để ở đâu đây, hay là cũng đặt ở trong nhẫn trữ vật?"
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt còn đang suy tư nên để Thiên Hoàng đỉnh ở đâu, Thiên Hoàng đỉnh tự động thu nhỏ lại, bay đến trên tai Thượng Quan Tây Nguyệt.
37 "Vì sao chứ, tiểu thư, người như vậy rất đẹp nha. " Tiểu Ngôn không hiểu tại sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại muốn hóa trang xấu đi, đứng một bên bất mãn kêu la.
38 "Vậy cũng tốt, các ngươi tranh thủ thời gian trở về phòng tắm đi, thúi chết người rồi. " Thượng Quan Tây Nguyệt che miệng cười trêu.
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói, các nàng mới ngửi thấy mùi thối trên người mình.
39 Editor: Susublue
"Vậy được rồi, ta phải đi ra ngoài có việc, ngươi ngoan ngoãn đi bên cạnh ta, biết không?" Thượng Quan Tây Nguyệt làm ra vẻ hung ác nói.
40 Nàng mặc một bộ áo đỏ, một mình đứng nghiêm sau lưng một đám trẻ con, cũng không bởi vì người chung quanh nghị luận mà tỏ vẻ sợ hãi rụt rè, nàng như vậy, ngược lại làm cho người ta có cảm giác cao quý không thể chạm tới.