1 “Em muốn ly hôn. ” Tạ Mỹ Tiệp bình tĩnh nhìn về phía người chồng mới vừa về đến nhà nói, thật giống như đang bàn luận chuyện thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
2 Từ Tĩnh Phương liếm cánh môi khô khốc, mặt sợ hãi nói: “Em xin cô ấy hiểu rõ, nếu như cô ấy nguyện ý chủ động rời khỏi anh, em sẽ dùng hết khả năng của mình cho anh tương lai tốt nhất, để cho anh thăng chức rất nhanh…”Lê Bách Thuần khiếp sợ với giọng nói hung ác kia, một luồng khí nóng xông thẳng lên ót, anh xông về phía trước chộp lấy cánh tay Từ Tĩnh Phương, dùng sức lớn đến gần như khiến cô đau đớn mà gào thét ra tiếng.
3 Tạ Mỹ Tiệp nắm chặt cánh tay Lê Bách Thuần, giống như phía sau có quỷ đuổi theo, nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của cô, thuận đường lật chiếc bảng dưới bảng tên thành “Xin đừng quấy rầy.
4 Nhìn đôi mắt giống như ánh sáng có chứa khả nghi, khóe miệng co giật sắp thành tên ma túy bị bệnh thần kinh, Lê Bách Thuần thầm thở dài, bất đắc dĩ cầm ly rượu lên uống một ngụm.
5 “Theo đuổi… tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ. ” Mặt Lê Bách Thuần mờ mịt. Anh xác định mình rất hi vọng Mỹ Tiệp trở lại bên cạnh mình, mặc dù năm đó cô có chút tự ình là thông minh, nhưng cũng là thật tâm suy nghĩ cho anh, anh nguyện ý đem hết toàn lực gánh vác trách nhiệm năm năm chưa từng chăm sóc cho cô, nhưng theo đuổi… anh thật sự biết không nên làm sao mới đúng.
6 Anh thừa nhận mình muốn cô, mặc dù cô thật giống như không muốn nhìn thấy mình, nhưng anh vẫn muốn gặp cô một lần. “Haiz! Anh cẩn thận một chút!” Trái tim Tạ Mỹ Tiệp nhắc lên, vội vàng tiến lên đỡ anh, trong đầu còn nghĩ mới vừa rồi anh nói mình còn độc thân…Chẳng lẽ anh ấy không có kết hôn với Tĩnh Phương? Làm sao lại như vậy? Cũng đã lâu như thế, anh làm sao lại chưa cùng Tĩnh Phương kết thành vợ chồng? Trong đây rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?Nhưng hiện tại khắp người anh đều say, cũng không hiểu được cái người này có say thật hay không, cô thật sự không có biện pháp cùng anh thảo luận vấn đề này, ai biết được thần trí anh có rõ ràng hay không? Vẫn nên tìm cơ hội khác để hỏi lại!“Qua nhiều năm như vậy, em còn quan tâm anh sao?” Anh vì được quan tâm mà cảm thấy bất ngờ trở tay bắt lấy tay của cô, trong đôi mắt lộ ra một khát vọng và chờ đợi rõ ràng.
7 Hôm sau khi Lê Bách Thuần tỉnh lại, Tạ Mỹ Tiệp đã ra cửa, cô để lại trên bàn một tờ giấy và một phần sandwich, một chai sữa tươi, bảo anh ăn bữa sáng sau đó tự rời đi.
8 Không trống thời gian để hẹn ước với Lê Bách Thuần. Điều này sao có thể? Nhưng cô làm ở công ty cố vấn, làm sao có thể có dính dáng đến hội viên? Huống chi anh còn là chồng trước.
9 “Đi theo anh là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Anh lấy tay ra sắp xếp gọn gàng, khiến xe vững vàng vọt ra đường lớn. “Anh sẽ không bắt em đi bán.
10 “Mỹ Tiệp, cõi đời này thứ gì cũng có thể cho, chỉ có tình cảm là không nhường được. ” Anh nắm tay cô nâng lên, cả người kích động đến khẽ run lên một cái, giống như đang nằm mộng, anh không ngờ mình còn có thể nắm tay của cô.
11 Khi trong lòng Tạ Mỹ Tiệp không có lý lẽ mà kiên trì xuất hiện vết rách, Lê Bách Thuần muốn đến gần, ước mơ về tình yêu của cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
12 “Anh đưa em. ” Anh phản xạ kéo tay của cô, cho dù đã nhìn cô suốt đêm, anh vẫn cảm giác không đủ, còn muốn lại theo cô để thời gian bên nhau nhiều hơn chút.
13 Gặp quỷ! Bây giờ cô lại có loại ảo giác nắm túi xách đi ra ngoài!“Tạ tiểu thư!” Thiệu Dịch Ngạn gọi với, cô lại hoàn toàn không dừng bước, vội vàng rời đi.
14 Cái gì gọi là bắt cóc? Tối nay tất cả người giúp việc nhà họ Lê đều có thể thấy. Bởi vì khoảng cách từ quán cà phê đến nhà họ Lê không quá xa, ước chừng mười phút đường xe là có thể về đến nơi, cho nên Lê Bách Thuần hao hết tâm lực đem Tạ Mỹ Tiệp không phối hợp lắm nhét vào trong xe, cũng đè ổ khóa xe xuống để cho cô không cách nào ra.
15 “Làm sao em biết anh ta lại đột ngột cầm tay của em?”Lúc ấy về cơ bản cô có kịp phản ứng không? Hơn nữa giọng điệu của anh ta cũng quá không tốt lành rồi, cô nổi giận nghĩ đến dùng chân đá anh ta, nhưng hai chân lại bị chân của anh giữ chặt, khiến cho cô càng thêm tức giận.
16 “A. . . ” Cảm xúc trơn trượt tê dại kia làm cho cô thét chói tai, da gà khắp người nhạy cảm nổi lên. “Thích không vợ?” Anh thỏa mãn với phản ứng của cô, ranh mãnh khẽ hỏi.
17 “Có cái gì mà xấu hổ? Vợ chồng chúng ta ở chung một chỗ, còn có cái gì không thể nói, không thể làm?” Anh để cô nằm ở trên vai mình, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau.
18 “Em muốn đi đâu?” Đuôi mắt phát hiện cô muốn “bỏ chạy”, anh lập tức chặn ngang chiếm lấy eo cô. “Thưa anh, tôi còn muốn đi làm!” Thời gian vẫn còn sớm, cô muốn về nhà đổi bộ y phục rồi đến công ty đi làm.
19 Chuyện Tạ Mỹ Tiệp không đồng ý kết hôn, đối với Lê Bách Thuần mà nói là bị chấn động khá lớn. Anh nghĩ rằng cô nguyện ý cùng anh lên giường, liền bày tỏ đã muốn tiếp nhận anh, vậy hai người bọn họ cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường ngọt ngào như trước kia, nhưng không nghĩ tới Mỹ Tiệp thế nhưng nói không kết hôn cùng anh, điều này khiến anh đau đầu không dứt.
20 Một đạo giọng nữ đột nhiên vang lên từ bên cạnh bọn họ, đã quấy rầy dòng nước tình yêu thầm kín, hai người đồng thời giương mắt nhìn lên, phản ứng không giống nhau.