21 Hôm nay, đã là lần thứ bảy cậu nhìn chỗ ngồi không ở hàng trước. Ngày đó, một màn nhảy cùng cô ấy cứ như vẫn còn ở trước mặt, hình như trong lòng còn lưu lại hương thơm ấy.
22 Một đêm ngủ ngon, vươn dài vai một cái, chậm rãi ngồi dậy. Cúi đầu, phát hiện vạt áo tắm có vương một sợi tóc ngắn màu lá cọ. Ủa? Không phải là tóc của tôi.
23 Trong phòng bếp, chị tôi đưa mâm vừa rửa xong, tôi ăn ý nhận lấy, dùng khăn lau khô sạch sẽ.
“Kimiko-chan. ” chị Kuyou khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
“Chuyện gì vậy, chị?” Tôi nghiêng đầu nhìn chị ấy.
24 Thứ hai, mang theo tinh thần nhiệt tình và phấn chấn tràn đầy đi vào vườn trường. Ủa? Sao hôm nay mọi người cứ nhìn tôi kỳ lạ vậy. Xuyên qua hành lang của khóa năm thứ nhất, không ít học sinh tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau, thỉnh thoảng vụng trộm liếc tôi.
25 Linh áp tán loạn, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, tên thủy tiên háo sắc kia, tôi quyết định bắt cậu tế đao! “A!!!!” Giơ thanh kiếm Senbonzakura lên, hét to lên trời để phát tiết.
26 Thứ sáu, buổi sáng, trong lớp học bất chợt truyền đến tiếng thảo luận, tiếng con gái kinh ngạc hô nhỏ, tiếng con trai thì thầm trò chuyện, không có lúc nào là không thể hiện sự rung động của thanh xuân.
27 Cắm sáo trúc ở bên hông, bỏ ống tay áo ra, đi vào thính phòng.
“Kimiko-chan thổi thật hay, vẫn còn phong thái năm đó đấy. ” Chị dịu dàng sửa sang lại ô mạo cho tôi.
28 Đần độn về nhà, không yên lòng nuốt hai thìa cơm, tắm rửa xong, một mình lẳng lặng nằm ở trên giường. Chỉ nghe thấy tiếng mình hít thở, chỉ cảm thấy trái tim đập rất rõ.
29 Đi vào đại sảnh đạo quán Thiên Tâm Lưu, ánh vào mi mắt là một chữ to ―― “Ngộ”.
“Genemon, ông đã đến rồi. ” Boss Tezuka mặc kimônô màu xanh đậm, ngồi ngay ngắn chính giữa tràng đạo.
30 Sau khi đệ tử hai bên hành lễ xong, vài vị sư huynh bị thua bị lão nhân gọi vào một bên phạt quỳ. Tôi vỗ bộ ngực nhỏ, nhẹ nhàng thở ra.
“Nakamura, đúng là một kích xinh đẹp!” Fuji cười nói với tôi.
31 “Kunimitsu, sao giờ mới trở về vậy. Hôm nay chẳng phải con đi đạo quán sao, ông nội đã sớm về nhà rồi. ” phu nhân Ayana cười cười đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
32 Tuần này phải đến Kanagawa hai lần, lần này là lần đầu tiên. Vì che lấp khuôn mặt của mình, tôi đội mũ xanh nhạt lên đầu, mặc một cái khăn lụa vàng nhạt, mặc một bộ váy áo màu trắng, đi vào sân vận động Ngàn Viên.
33 Từ thứ hai đến thứ tư, Yuki luôn nghe thấy Kimiko ngồi ở phía sau mình không ngừng nói lảm nhảm.
“Không thể không được, cậu ấy sẽ không nhận. ” “Cứ thế đi, mình đúng là thiên tài, phách!” Lần này còn vỗ tay một cái.
34 Thở phì phì trừng mắt mấy nhân viên công tác bước đến cởi dây an toàn, oán niệm tận trời. Thổ lộ của tôi, thổ lộ của tôi, mấy người bồi thường thổ lộ của tôi đi! Đảo mắt, nhìn thấy Tezuka đã đeo kính mắt đang yên lặng nhìn tôi.
35 Thời gian bữa sáng nhà Nakamura.
“Kimiko-chan, hôm nay thức dậy sớm thật. ” mẹ Nakamura mặc tạp dề màu phấn hồng, giống như bươm bướm bay qua bay lại trong phòng bếp.
36 Sau cơm trưa, tôi ôm cơm hộp cùng Yuki, Mai vừa tán gẫu vừa cười, nhàn nhã đi trong vườn trường. Một bóng lưng cao gầy, mái tóc hồng bắt mắt ẩn hiện trong cây cối.
37 Học viện Hyoutei, bộ trung học phổ thông có lịch sử lâu đời, có vườn trường xa hoa, có thành tích hiển hách, còn có đủ loại môn học tự chọn. Trước tiên là môn ngoại ngữ mà mọi người đều biết, ngoài môn bắt buộc là tiếng Anh ra, Hyoutei còn quy định học sinh phải chọn môn ngoại ngữ thứ hai.
38 Bơi nào bơi, bơi nào bơi, bơi tới đông bơi tới tây, bơi vào trong lòng Tezuka thân ái.
Tôi như chim nhỏ nép vào trong ngực băng sơn điện hạ, nhỏ nhẹ nói: “Kunimitsu, cậu yêu tớ không?” Một tay nhẹ nhàng mà vẽ vòng vòng, nâng lên mắt to ngập nước chờ mong nhìn cậu ấy.
39 Tám giờ buổi sáng thứ bảy: kiếm đạo quán của công viên thể dục Olympikos của Tokyo
Ngáp lớn, xoay xoay eo, tôi miễn cưỡng mở miệng: “Chị Kikuri, sao chưa được vào nhà thi đấu vậy?” Nghiêng đầu nhìn đàn chị đang không ngừng hưng phấn.
40 Hôm nay là ngày cuối cùng của giải đấu khu vực Kanto, ngẩng đầu nhìn đỉnh chóp nhà thi đấu cao cao, cảm giác thật trang trọng. Trận đấu đoàn thể ngày hôm qua, chúng tôi thuận lợi tiến vào vòng tứ cường, phần thi cá nhân có tôi, Ohtori-senpai và chị Kikuri cũng tiến vào bát cường.