1 Nhà họ Hoa của Hoa Nhi có thành viên mới.
Tiểu đáng ghét có một em gái. . . A! Không biết Tiểu đáng ghét là ai sao, Tiểu đáng ghét là anh trai Hoa, là cháu cưng của dì Hoa, tim gan của ba Hoa và là bảo bối của mẹ Hoa, mọi người đã hiểu rõ chưa?
Sau ba năm Tiểu đáng ghét một mình lớn lên, rốt cuộc cũng có một “Người đủ sức” xuất hiện chống lại bé - Tiểu đáng yêu.
2 Editor: Mèo (meoancamam)
Đường sông ở trấn Hợp Hoan đông như mắc cửi, nhiều nhà sống trên sông, cũng nhiều nhà có sân nhỏ, trước cửa là phố xá, sau ngõ lại là cảnh sông đối lập.
3 Phong Diệc Nhiên giúp chế tạo một chiếc xe đặc biệt, có bốn bánh xe nhỏ cùng một ghế dựa, vững vàng đưa hắn thẳng đến cửa sau nhà Vương Lão Thực.
Trình Mặc nhìn xung quanh một chút, mày hơi nhăn lại, gọi thấp một tiếng: “Này! Hòa thượng kia đã chạy đi đâu rồi?”
“Tiểu tử kia chân không bị đứt, đã sớm rời thuyền rồi, yên tâm đi, bây giờ liền chạy về ấy mà.
4 Mỹ nữ vừa xuất hiện, bánh bao ồn ào lập tức bị hắn vứt sang một bên.
Nhưng dường như tiên nữ và bánh bao là tỷ muội thì phải, có cách nào tốt để có thể hắn xử lý được sự bất công của muội muội bánh bao, đồng thời theo đuổi tỷ tỷ tiên nữ được đây?
Cái này nên suy nghĩ thật tốt.
5 Triệu Lập Đông hừ một tiếng, nhanh chóng mang vài dụng cụ làm bánh trong nhà kho chuyển ra, lập tức trong phòng liền bốc hơi nghi ngút.
“Đông Đông!”
Một thiếu nữ tóc tết hai bím, hai gò má phiếm hồng tinh nghịch chạy tới, thấy nàng tay chân bận bịu trên lồng hấp thì liền tiến lên hỗ trợ.
6 Ngoại trừ mấy khất cái chỉ cầu no bụng không so đo thì theo nàng biết, Triệu Lập Đông chưa bao giờ thành công bán đi món bánh của mình.
“Nhưng không sao cả, chỉ cần ngươi mở miệng, ta có thể giới thiệu ngươi cùng ta đi làm nha.
7 “Ta thấy ngươi cười rất vui vẻ, liền cười theo mấy tiếng thôi. Tại sao ngươi lại không cười rồi?”
“Thích cười thì nhà ngươi cười đi, bệnh thần kinh, đừng cản trở việc buôn bán của ta.
8 Editor: Mèo (meoancamam)
Trình Mặc đang rất đau đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cách vách vô cùng ồn ào.
Thế mà trước kia Vương Lão Thực còn dám vỗ ngực đảm bảo với hắn ──
Trấn Hợp Hoan là nơi hẻo lánh, yên tĩnh, không có bao người ở trấn nhỏ này.
9 Editor: Mèo (meoancamam)
Không sai, hơn nữa còn là vết máu trước ngực nàng. Nàng vươn tay sờ thủ, đánh bạo đưa vết má dinh dính kia đến trước mũi ngửi thử.
10 Căn cứ vào quan sát của Phong Diệc Nhiên, quan hệ giữa Trình Mặc và Triệu Lập Đông đã đến nỗi tiễn giương nỏ tấm rồi, tình hình vô cùng căn thẳng.
Nhưng mà điều đó chỉ xảy ra khi hai người chặm mặt nhau thôi.
11 Editor: Mèo (meoancamam)
"Xuân, đều là huynh làm hại muội, vì sao huynh không giúp ta làm chứng, nói ta thực sự đuổi theo con chuột đáng ghét đó?" Nàng oan ức không thôi nói.
12 Editor: Mèo (meoancamam)
Xuất Gia Nhân có đôi mắt sáng trong như tuyết cùng hàng răng thẳng tắp, bộ lông màu bạc của nó sau khi được Triệu Lập Đông chải chuốt thì càng thêm trơn bóng xinh đẹp.
13 Editor: Mèo (meoancamam) - có sự giúp sức của bạn Mẫu Tử Song Linh
Trong mắt Triệu Lập Đông ngân ngấn nước, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
14 Editor: Mèo (meoancamam) - có sự giúp sức của bạn Mẫu Tử Song Linh
Chuyện du ngoạn vào buổi chiều hôm đó cũng không mang đến bất kỳ thay đổi nào đối với cuộc sống của Triệu Lập Đông.
15 Editor: Mèo (meoancamam) - có sự giúp sức của bạn Mẫu Tử Song Linh
Triệu Lập Đông dùng sự tức giận còn lại của bản thân đá văng cửa phòng Trình Mặc, rất có khí thế rống to.
16 Editor: Mèo (meoancamam)
"Tiểu Xuân Xuân vì sao lại đột nhiên không để ý tới ta vậy?" Phong Diệc Nhiên có chút đau lòng nghĩ, "Nàng từ chối đồ trang sức ta tặng nàng, trước kia nàng cực kỳ thích mà.
17 Editor: Mèo (meoancamam)
Trình Mặc và Triệu Lập Đông tốn thời gian gần ba tháng mới trở lại kinh thành.
Bởi vì bọn họ bận nhĩ tấn tư ma (*) cùng nhau du ngoạn khắp nơi, hoàn toàn không có tâm trạng vội vã muốn về.
18 Editor: Mèo (meoancamam)
Triệu Lập Đông tươi cười đầy đùa cợt, lén lút ngó nghiêng ngoài của sổ của Phong Đình.
Bên trong truyền đến tiếng hát ngâm nga lạc nhịp của Phong Đình, "Gội rửa lâu.