1 Phần 1: Ước nguyện dưới bóng cây_ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiênChương 1Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽ lay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy.
2 Chương 2Tôi ngủ một giấc ngủ thật ngon lành. Cái gác nhỏ bằng gỗ trong căn nhà cũ kĩ của huyện trưởng chính là căn phòng của Kì Nặc. Anh cầm lấy chiếc đèn lồng đom đóm, ngồi xuống bậc cầu thang rồi nói: “Tiểu Mạt, em ngủ đi! Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé!”Tôi thấy anh treo cái đèn lồng lên cái móc trên trần nhà.
3 Chương 3Tôi ngồi bên cửa trạm y tế, nước mắt giàn dụa. Đêm nay huyện Thụ Thủy không bị cắt điện. Lúc Kì Nặc được đưa vào phòng cấp cứu, toàn thân tôi run lên vì sợ hãi.
4 Chương 4Chúng tôi chưa đi được bao xa thì chú Tô đã cho người đến đón Tô Linh San rồi. Cô ấy ôm chặt lấy Kì Ngôn không chịu buông tay. Kì Ngôn liền nhẹ nhàng dỗ Tô Linh San: -Linh San ngoan nào, em về nhà trước đi!.
5 Chương 5Tối hôm đó, tôi đã ngồi rất lâu trong nhà bếp. Bố và mẹ kế đã đi ngủ từ lâu rồi, Kì Nặc đang ở trong phòng chăm sóc cho Kì Ngôn. Màn đêm đã buông xuống, tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
6 Chương 6Tôi đã trải qua một mùa hè rất vui vẻ và thú vị ở huyện Thụ Thủy. Không có những buồn phiền, không có những ác mộng. Ban ngày, tôi cùng Kì Nặc đến trạm y tế.
7 Chương 7Buổi tối một ngày trước khi rời khỏi huyện Thụ Thủy để trở về Cảnh An, tôi nhìn qua khe cửa, thấy Kì Nặc đi vào phòng của Kì Ngôn. Anh ấy định nói gì với Kì Ngôn sao? Tôi ngồi yên ở đó, ngắm nhìn ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên nền phòng khách.
8 Phần 2: Gặp anh đêm giáng sinhLặc Kì Nặc. Ngày đầu tiên xa anhCó một ngày em và anh gặp lạiGió và mưa đều không nhìn thấyĐèn và ánh sáng khép chặt miEm muốn cùng anh đếm thửKhoảng thời gian chúng ta ở bên nhauĐó là khoảng thời gian hạnh phúc nhấtCũng chính là ngày hôm qua em không thể quay lại.
9 Chương 9Mọi thứ ở Cảnh An vẫn không hề thay đổi, phồn hoa và tấp nập với những con đường rực rỡ ánh đèn màu. Tôi thò đầu ra cửa sổ, một luồng khí trong lành ùa vào mặt tôi.
10 Chương 10Học kì mới lại bắt đầu. Sau khi ăn hết hai miếng bánh mì và uống hết cốc sữa bò, tôi liền lên xe buýt tới trường. Mặc dù nhà có xe hơi nhưng từ trước đến nay tôi vẫn đi xe buýt đến trường bởi vì bố không muốn tôi trở nên kiêu ngạo và xa xỉ.
11 Chương 11Từ phía cổng trường, tôi nhìn thấy một người đang phóng xe đạp lao vèo vèo về phía chúng tôi. Thầy giáo kiểm tra kỉ luật vừa vội vã đuổi theo phía sau vừa hét: -Này em kia, không được đi xe đạp trong trường!Người đó đeo ba lô đằng sau, đeo kính đen, đầu hơi cúi xuống khiến cho tóc che lấp hai mắt.
12 Chương 12Phòng học của tôi cách phòng học của Kì Ngôn không xa, thế nhưng chúng tôi rất ít chạm mặt nhau. Ở nhà Kì Ngôn rất ngoan ngoãn, tôn trọng tất cả mọi người trong gia đình, biểu hiện tương đối lễ phép.
13 Chương 13Tôi nói rồi, tất cả những điều này đều thay đổi và nằm ngoài dự kiến của tôi. Ngày hôm đó, chúng tôi đến sân đua xe cổ vũ cho Triển Khải Dương, anh ấy tham gia vào hoạt động của đội đua xe.
14 Chương 14Trước sinh nhật Hạ Đóa Tuyết một tuần, cô ấy lôi tôi đi mời Kì Ngôn đến dự tiệc. Tối đó không khí rất mát mẻ, tôi mặc một chiếc áo len cao cổ đi bên cạnh Hạ Đóa Tuyết.
15 Chương 15Kì Ngôn hai ngày nay trở nên rất kì lạ, cơm nước cũng không màng, đi đứng cũng lảo đảo, đã mấy lần liền tôi nhìn thấy anh ấy ngồi ủ rũ dưới dàn nho và đi đi lại lại như đang lo lắng một điều gì đó.
16 Chương 16Chúng tôi chặn một chiếc taxi lại rồi xin phép mẹ kế. Cũng may là hôm sau không phải đi học nên mẹ kế nhanh chóng gật đầu đồng ý. Xe chạy mất mười lăm phút thì Kì Ngôn trầm tư suốt ngần ấy thời gian.