1 Đen tối. Một không gian rộng lớn nhưng đen tối trước mắt, cô có thể nhìn thấy tất cả. Mọi người la hét kinh hoàng, tiếng rên rỉ cùng khóc lóc bay lượn xung quanh cô, khắp nơi tiếng kêu than vang dội cả trời đất.
2 Mạc Sâm thở phào nhẹ nhõm, thuận thế ôm cô. Như Nguyệt không có lên tiếng phản đối, vì chân cô rất đau, cho nên chỉ có thể khẩn trương bám vào vai anh.
3 Đào Hoa vừa đi, chỉ còn lại anh và cô, Như Nguyệt không hiểu sao có chút hoảng hốt, trong nháy mắt thật đúng là muốn giống Đào Hoa chạy trốn như bay. “Chân cô đỡ hơn chưa?”“Tốt… tốt hơn nhiều….
4 Có lẽ bởi vì đêm đó mất hết cả mặt mũi, từ lúc đó, cô mỗi lần đối mặt với Mạc Sâm thì luôn luôn khẩn trương. Tuy nhiên sau khi đối mặt với anh cô vẫn thấy lúng túng, nhưng qua vài lần, cô phát hiện không biết vì sao anh có vể quan tâm cô, hay có thể nói cố ý tìm phiền toái.
5 Giữa trưa, một luồng khí lạnh ập tới, nhiệt độ chợt hạ xuống. Trong sân vườn, cây bàng lá xanh đã dần chuyển sang màu hồng, gió lạnh thổi, lung lay tàng cây, kêu xào xạc.
6 Ok, cô rốt cuộc cũng kết hôn. Chiếc nhẫn, tỏa sáng lấp lánh. Trời ạ, cuối cùng mình đã làm cái gì?Ngồi trên bồn vệ sinh, Ba Như Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trên tay, có chút mơ hồ, kinh hoảng.
7 Mấy ngày tân hôn, cô vẫn chưa quen, tất cả đều tốt đẹp giống như mơ. Giường mới, bàn trang điểm mới, nhà vệ sinh mới, bồn tắm mới, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng, khăn lông, ngay cả gạch nền phòng tắm cũng mới.
8 Thời gian trôi nhanh. Nửa đêm tỉnh lại không thấy anh ở bên cạnh. Cô đứng dậy, khoác áo ngủ, đi trên hành lang, thư phòng trên lầu hai khép hờ, khe cửa lộ ra ánh sáng.
9 Phúc đến thì ít, họa đến thì dồn dập. Sống lâu như vậy, Ba Như Nguyệt ở trong tình huống này càng hiểu rõ ý nghĩa của câu thành ngữ kia. Một người có xui thế nào cũng chỉ như vậy.
10 Anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như vậy. Khi anh, Cảnh Dã và Hải Dương xông vào căn phòng được bảo vệ nghiêm mật này thì cô đã ngã dưới đất. Thấy cô không nhúc nhích nằm trên mặt đất, anh chỉ cảm thấy tất cả không khí trong ngực nháy bắt bị rút hết.