Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 2: Thiên Vương (天王) (4)

Chương trước: Chương 2: Thiên Vương (天王) (3)



Địch Thanh chỉ tưởng rằng Quách Tuân sẽ chuyển hướng đông nam đi về phía Khai Phong phủ, chẳng ngờ Quách Tuân lệnh cho mọi người tìm kiếm chỗ cạn của sông Phần rồi lội qua sông lần nữa, chuyển hướng quay về tiến vào một sơn lộ hẻo lánh. Địch Thanh không hiểu, rốt cuộc Quách Tuân muốn đi đâu. Bởi vì dựa theo đường sá mà đoán, Quách Tuân đang đi loanh quanh, nếu mà chạy như thế này, chẳng bằng từ Tây Hà đi thẳng xuống phía nam cho khỏe. Nhưng hắn thấy mọi người đều nghiêm nghị không hỏi gì, thầm nghĩ dù sao các ngươi quản chuyện ăn chuyện ở của ta, ta đi theo các ngươi là được.

Chẳng ngờ đêm đó tất cả mọi người đều ngủ ở vùng rừng núi, Địch Thanh lấy từ trong bao quần áo ra một ít lương khô cho vào nước suối mà ăn. Trên lưng con ngựa kia của Địch Thanh cũng có một bao quần áo, bên trong có chứa lương khô, thịt khô và mứt hoa quả. Địch Thanh cảm thấy có chút buồn bực, sau khi ăn lương khô xong, tìm một ít cỏ khô ở trong núi lót che gió sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, hắn thuở nhỏ bần hàn, ăn gió nằm sương đối với hắn chẳng nhằm nhò gì.

Lúc nửa đêm, Địch Thanh dựa sát vào vách núi, ngắm nhìn trời sao lung linh, ngân hà vẽ ra trên bầu trời giống như rãnh trời, thầm nghĩ từ biệt đại ca như thế, không biết bao giờ mới có thể gặp lại? Hắn đang chìm trong nhung nhớ thì nghe được bên trái có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến, Địch Thanh trong lòng rùng mình, quay đầu nhìn lại, trông thấy Quách Tuân đang đứng ở cách đó không xa nhìn mình.

Địch Thanh chậm rãi đứng dậy nói: "Quách đại nhân, tìm tại hạ sao?"

Quách Tuân mỉm cười nói: "Ngươi thính lực không tệ. Đáng tiếc là... không có thầy giỏi chỉ dạy, võ công còn chưa được đề cao."

Địch Thanh gật đầu: "Nhà ta nghèo túng, không mời nổi sư phụ."

Quách Tuân ngồi xuống, bảo Địch Thanh cũng ngồi xuống, không đề cập đến chuyện võ công nữa, hỏi: "Ngươi đã nghe đến Di Lặc giáo chưa?"

Địch Thanh nói: "Đã nghe qua. Nếu không nhờ đại nhân lúc đó chỉ ra, tại hạ còn không biết những người đó chính là người Di Lặc giáo. Nhưng mà Di Lặc giáo là gì vậy, hình như đại nhân cực kỳ căm ghét giáo phái này?"

Quách Tuân than thở: "'Thích Già Phật (*) suy tạ, Di Lặc Phật chủ sự' những lời này ngươi đã từng nghe qua chưa?" Thấy Địch Thanh lắc đầu, Quách Tuân cười nói: "Thật ra lúc ngươi đi rồi, ta phái người đi điều tra thân thế của ngươi, biết ngươi gia cảnh bần hàn, tính tình trượng nghĩa, nhưng mà khi đã đi khỏi Tây Hà, tất nhiên có rất nhiều chuyện ngươi chưa biết, ta mới thử hỏi ngươi một câu."

Địch Thanh xấu hổ nói: "Tại hạ vốn là một tiểu tử chỉ biết cậy mạnh, hiểu biết không nhiều, làm cho đại nhân chê cười."

Quách Tuân nói: "Có người nào vừa sinh ra là biết hết tất cả? Địch Thanh, cười kẻ đầu bạc, chứ sao cười thiếu niên nghèo, ta nhìn thấy được ngươi là người có chí hướng, nếu nỗ lực phấn đấu, sau này tiền đồ vô hạn."

Địch Thanh trong lòng cảm kích, nói: "Đa tạ đại nhân quá khen. Thật ra..." Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng nhịn lại.

Quách Tuân nhìn hắn chằm chằm nói: "Thật ra cái gì?"

"Thật ra cũng không có gì." Địch Thanh im lặng cười: "Chẳng qua đây chỉ là mơ mộng hão huyền của đứa nhà quê mà thôi."

Quách Tuân ngược lại có vẻ hứng thú nói: "Nói ra nghe thử."

Địch Thanh không ngờ Quách đại nhân lại nhiệt tình như thế, lúng túng nói: "Thật ra mẹ ta kỳ vọng rất cao ở ta, cứ nói ta về sau sẽ là một vị tể tướng tài ba ... Người nói lúc người tuổi còn trẻ, có một thuật sĩ rất linh xem tướng cho người, nói người có duyên với tể tướng." Không biết vì sao, hắn cảm thấy Quách Tuân giống đại ca hắn, đều là người thân, nói những lời này không cần phải kiêng dè.

Quách Tuân mở to hai mắt nói: "Chẳng lẽ nói... mẹ ngươi gả cho tể tướng?"

Địch Thanh lắc đầu nói: "Điều này không phải, thuật sĩ nói mẹ ta sẽ sinh ra một tể tướng." Nhìn thấy Quách Tuân tròng mắt mở to giống như mắt trâu, Địch Thanh cũng cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Vì vậy mẹ ta khi còn sống luôn luôn nói với ta, con trai, con phải nỗ lực, đừng có chỉ biết cả ngày rong chơi, con sau này có mệnh làm tể tướng đó. Hắc hắc, ta thì muốn làm tể tướng, nhưng trời sinh không thích đọc sách, đã phụ lòng tin của mẹ ta. Không đọc sách, không thi trạng nguyên, làm sao có thể lên làm tể tướng chứ?"

Quách Tuân xoay đầu lại... nhìn về phương xa nói: "Vậy cha ngươi là người như thế nào?"

Địch Thanh nói: "Cha ta? Người ... mang bệnh, lúc nào cũng không khỏe, ta sinh ra chưa được bao lâu, người đã qua đời. Mẹ ta vất vả cực nhọc nuôi nấng hai huynh đệ ta, không chờ ta khôn lớn, cũng đã qua đời. Ai ... Đại ca của ta cả đời khổ cực, vừa làm cha lại vừa làm mẹ, nuôi ta khôn lớn, cho nên ta không thể để cho đại ca ta phải chịu oan ức."

"Đó là lí do mà ngươi vô cùng kính trọng đại ca, liều chết cũng phải tìm Triệu Vũ Đức tính sổ?" Quách Tuân giọng nói có chút khàn khàn.

Địch Thanh nhìn chăm chú vào một nơi, gật đầu nói: "Không sai, ta chỉ có một người anh này, cũng chính là người thân duy nhất! Ta cho dù phải chịu áp bức và lăng nhục cũng không hề gì, nhưng không dễ dàng tha thứ người khác ức hiếp đại ca của ta! Đại ca sợ ta học thói xấu, bảo rằng mẹ đã dặn, tham gia quân ngũ rất ít người tốt, nên bảo ta đừng có tham gia quân ngũ... Vì thế mấy ngày hôm trước Quách đại nhân tuyển ta nhập ngũ, ta mới tìm mọi cách để chối từ."

Quách Tuân lẩm bẩm nói: "Hóa ra là vậy. Tham gia quân ngũ rất ít người tốt?" Trong đầu hắn đột nhiên loé lên hình ảnh nữ tử họ Mai kia, âm thanh bén nhọn hướng về phía hắn la lên: "Quách Tuân, ngươi có bản lĩnh cao, vậy thì sao chứ? Ta cả đời này cũng sẽ không thích ngươi, tham gia quân ngũ... Không có một người nào tốt!" Quách Tuân nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng, nhưng người hắn xoay đi chỗ khác, Địch Thanh cũng không có nhìn thấy.

Địch Thanh cảm thấy lỡ lời, vội hỏi: "Tham gia quân ngũ đương nhiên cũng có người tốt, giống như Quách đại nhân đây." Nói lảng sang chuyện khác: "Quách đại nhân, Di Lặc giáo suy cho cùng xảy ra chuyện gì, chúng ta lần này là muốn đi bắt người Di Lặc giáo sao?" Hắn mơ hồ nhìn ra được gì đó, nói ra lời suy đoán này.

Quách Tuân trầm lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Di Lặc giáo thực ra có lai lịch từ xa xưa, được sáng lập vào thời Lương Vũ đế, đến thời Tùy Đường thì phát triển mạnh. Dù cho hiện tại Đại Tướng Quốc Tự trong kinh thành có pho tượng phật Di Lặc, mặt mày hiền hậu, ngồi ở trên đài sen, bên người phật Di Lặc có Tứ Đại Thiên Vương thủ vệ, nói là muốn tiêu diệt tất cả thế lực tà ác trong thiên hạ. Tay cầm rắn là Quảng Mục Thiên Vương, tay cầm đại đao là Trì Quốc Thiên Vương, lưng đeo bảo kiếm là Tăng Trưởng Thiên Vương, lưng vác tán(ô/dù) là Đa Văn Thiên Vương.

Địch Thanh nghe xong cảm thấy buồn bực, không hiểu Quách Tuân vì sao phải nói với hắn những điều này.

Quách Tuân ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lúc này ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt, làm cho hắn thoạt nhìn tràn đầy cương nghị. Lúc Địch Thanh mới quen hắn, chỉ cảm thấy vị đại nhân này hơi thô lỗ không biết lý lẽ, sau này được hắn tặng bạc giúp đỡ, cảm thấy người này hào phóng chính trực, vào lúc này khi nói đến Di Lặc giáo, lại cảm thấy Quách Tuân kiến thức phi phàm.

Địch Thanh vốn không biết Quách Tuân xuất thân quân công thế gia, văn võ song toàn, nếu không sẽ nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ Quách Tuân.

Quách Tuân lại nói: "Tứ Đại Thiên Vương này chính là hộ vệ của phật Di Lặc, diệt trừ tà ác trong thiên hạ, điều này ý định ban đầu đúng là tốt. Nhưng giáo bản vô tội, tội là ở trong tâm con người!" Quách Tuân thở dài một hơi: "Di Lặc giáo lâu ngày bị người có dụng ý xấu lợi dụng, tại Bắc Nguỵ, Tùy Mạt cũng dâng lên sóng to gió lớn. Đến triều đại bây giờ, Di Lặc giáo vốn đã suy yếu, nhưng mấy ngày gần đây, Triều đình lại tra ra được có người lợi dụng Di Lặc giáo mê hoặc nhân tâm, tiến hành việc tạo phản. 'Thích Già phật suy tạ, Di Lặc phật chủ sự' Những lời này nghĩa là phật tổ Thích Ca Mâu Ni suy sụp, phật Di Lặc phải dẫn dắt mọi người khai mở mặt khác của thế giới, dã tâm tạo phản không cần nói cũng biết. Thái hậu nghe vậy giận dữ, lúc này mới lệnh cho Khai Phong phủ phái người điều tra việc này, ta cũng phải hỗ trợ điều tra. Vì thế ta ngoài mặt là tới Phần Châu chiêu mộ cấm quân, nhưng mà mục đích chính là điều tra phân bố của giáo đồ Di Lặc giáo. Ta phát hiện tại Tây Hà có tung tích của Di Lặc giáo đồ thường lui tới, lúc này mới qua lại cùng Triệu huyện lệnh, vô tình phát hiện hắn cũng là một tham quan rất lớn, ta vốn muốn tấu lên triều đình, nhưng mà sợ rút dây động rừng, lúc này mới tạm thời nhẫn nại. Sau đó...ngươi đến, chuyện còn lại ngươi cũng biết rồi đó."

Địch Thanh lo lắng nói: "Nếu không phải ta không biết chừng mực, nói không chừng Quách đại nhân đã bắt hết bọn chúng rồi."

Quách Tuân an ủi Địch Thanh, nói: "Thật ra ta chỉ tra ra được Tác Minh và Côn Tử có quan hệ cùng Di Lặc giáo đồ, nhưng không biết Xa quản gia cũng thế. Chẳng qua ta hoài nghi còn có người trà trộn ở trong này, lúc đó mới dọa thử, Xa quản gia có tật giật mình, nên cuối cùng leo tường bỏ chạy."

Địch Thanh linh quang khẽ động, nói rằng: "Kỳ thực Quách đại nhân cố ý thả hắn đi, có đúng không?"

Quách Tuân ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt, cười nói: "Địch Thanh, ngươi rất thông minh. Không sai, ta cố ý thả cho Xa quản gia đi, sai người âm thầm theo dõi hắn, đến bây giờ đã biết sào huyệt của bọn chúng nằm ở ngay Bạch Bích lĩnh, cách Tây Hà hơn một trăm dặm về phía nam. Ta mặc dù bắt được Côn Tử, nhưng Côn Tử cực kỳ giảo hoạt, dùng biện pháp thí tốt giữ tướng, nói ra mấy chỗ không có liên quan gì tới sào huyệt. Ta chỉ tương kế tựu kế, mấy ngày nay dùng thủ đoạn sấm sét diệt trừ mấy chỗ này, sau đó gióng trống khua chiêng tuyên bố quay lại kinh thành..."

Địch Thanh giờ mới tỉnh ngộ, "Quách đại nhân cố ý đi một vòng tròn, sau đó lén lút quay lại, chính là muốn lẻn vào Bạch Bích lĩnh, thừa dịp bọn chúng buông lỏng cảnh giác, đánh cho chúng một kích trở tay không kịp?"

Quách Tuân mỉm cười nói: "Đúng là như vậy, được rồi, những điều ta nên nói đã nói, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai nói không chừng sẽ có trận ác chiến đó." Hắn đứng dậy rời đi, thân thể cao to dưới ánh trăng kéo theo một cái bóng cô đơn.

Địch Thanh cảm thấy hơi khó hiểu, không giải thích được vì sao Quách Tuân lại nói với một tân binh như hắn những chuyện này? Nhưng dù nói thế nào thì việc Quách Tuân rất coi trọng hắn là không hề giả một chút nào. Địch Thanh mới rời quê nhà, trong lúc nhất thời nỗi lòng tràn về như thủy triều, mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay.

Loading...

Xem tiếp: Chương 2: Thiên Vương (天王) (5) (hết)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ánh Dương Soi Lối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Ma Trận Án

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 28



Tình Sắc Dụ Hoặc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50