Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 3: Khổ Chiến (苦战) (2)

Chương trước: Chương 3: Khổ Chiến (苦战) (1)



Quách Tuân hừ lạnh một tiếng, không lùi lại mà vẫn tiến tới xuyên qua lưỡi đao đang tới sát. Lưỡi đao sắc bén chém rách một mảnh vạt áo của Quách Tuân, nhưng hắn đã nắm lấy cổ tay của Trì Quốc Thiên Vương, đoạt lấy khảm đao của y, trở tay giật một cùi chỏ vào giữa ngực đối phương.

Sau một tiếng 'Phanh' thật lớn, Trì Quốc Thiên Vương lùi mấy bước về phía sau, cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, không khỏi kinh hãi vô cùng. Hắn thân là hộ pháp của phật Di Lặc, là một trong Tứ Đại Thiên Vương, võ công cao không cần nói cũng biết nhưng Quách Tuân bất ngờ đánh ra một chiêu đã đoạt được binh khí của hắn, thiếu chút nữa đánh cho hắn hộc máu, quả thực Trì Quốc Thiên Vương chưa bao giờ gặp qua ai võ công cao như kẻ này.

Quách Tuân cũng cảm thấy trong lòng run sợ, một cú thúc cùi chỏ này của hắn dù gấp gáp đi nữa cũng có thể dễ dàng đánh gục một con trâu, vốn tưởng rằng dù không thể đánh gục Trì Quốc Thiên Vương, cũng có thể đánh gãy vài chiếc xương ngực của hắn, không ngờ Trì Quốc Thiên Vương khí lực hùng tráng, một chỏ này chỉ khiến hắn thối lui vài bước.

Quách Tuân ứng biến cực nhanh, đoạt lấy đao đẩy lui địch, lại tiến lên một bước, thanh đao mang theo những giọt mưa hóa thành một vòng cung lạnh lẽo, chém về phía Trì Quốc Thiên Vương. Trì Quốc Thiên Vương không dám tiếp chiêu, lộn người tại chỗ, đã chui xuống dưới đài gỗ rồi. Quách Tuân bức lui Trì Quốc Thiên Vương, không còn do dự nữa, ngưng tụ sức mạnh toàn cánh tay, quát một tiếng chói tai: "Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết đi!" Lúc này một tia chớp từ không trung "Rẹt rẹt" đánh xuống, rạch nát mọi nơi. Cây đao trong tay Quách Tuân như sấm sét bay ra, bổ thẳng vào bụng của phật Di Lặc.

Quách Tuân ra chiêu, hư hư thực thực, dẫn dụ Trì Quốc Thiên Vương, vẫn còn để lại toàn bộ khí lực ám sát phật Di Lặc. Một đao này bắn ra, như sét đánh thẳng vào, phật Di Lặc vốn cồng kềnh thì làm sao có thể tránh khỏi một đòn cực mạnh này đây?

"Ầm" một tiếng, Kim Phật nổ thành từng mảnh nhỏ, Quách Tuân một chiêu trúng đích nhưng cũng thất kinh, hoá ra phật Di Lặc tuy là rỗng, nhưng ở trong đó không có ai cả!

Di Lặc phật chủ không ẩn thân trong Kim Phật, việc vừa rồi rốt cuộc là ai mê hoặc lòng người?

Quách Tuân không kịp nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân mình đã bị hãm sâu vào trong gọng kìm. Quách Tuân đánh ra, Tăng Trưởng Thiên Vương còn ở dưới đài nên không kịp cứu viện, Trì Quốc Thiên Vương cũng bị Quách Tuân bức lui đến dưới đài, nhưng bên cạnh phật Di Lặc còn có hai Thiên Vương là Quảng Mục và Đa Văn. Hai người này vừa thấy Quách Tuân đánh nát Kim Phật, đã sớm tức giận không thể kiềm chế, một cầm gậy sắt, một lấy cái ô, hai người cùng xông tới đánh Quách Tuân.

Quách Tuân bỗng phát hiện ra võ công Tứ Đại Thiên Vương này đều cực cao, bọn Tác Minh, Côn Tử vốn không thể so sánh được.

Hai cây gậy sắt của Quảng Mục Thiên Vương một công một thủ, trong nháy mắt đã xuất ra bảy chiêu, bao vây kín trên dưới trái phải Quách Tuân, Đa Văn Thiên Vương chỉ hét lớn một tiếng, mũi ô đâm tới. Hai người này phối hợp với nhau, uy lực không thể tính toán được.

Quách Tuân lui dần từng bước ra ngoài một trượng, tránh được một kích kinh thiên của hai đại Thiên Vương. Hắn nghiêng người liếc qua, thấy đám Quách Mạc Sơn đã rơi vào giữa biển người, vô cùng chật vật, cũng không thấy bóng dáng Địch Thanh đâu, mà hai đại Thiên Vương Tăng Trưởng, Trì Quốc tay cầm dao sắc đã bay lên trên đài.

Đánh hay lui? Trong đầu Quách Tuân đã hiện lên cái ý nghĩ này, Quảng Mục, Đa Văn hai vị Thiên Vương đã đánh tới lần thứ hai. Quách Tuân lui về sau một bước, thân thể co lại, giống như con báo đanh rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Không giết được phật Di Lặc thì sẽ giết hai tên Thiên Vương này, vì triều đình trừ họa!

Quách Tuân nghĩ tới đây, liền ngưng tụ sức mạnh toàn thân. Hắn vốn gặp mạnh càng mạnh, lúc này dù thân bị vây hãm, nhưng không hề sợ hãi một chút nào.

Hai đại Thiên Vương trong lòng rùng mình, ngừng thế tiến công lại. Mới vừa rồi mặc dù chỉ giao thủ qua hai chiêu, nhưng hai người này đều hiểu rõ người tên là Quách Tuân này võ công cực kì cao cường, biết người này dồn sức đánh một đòn, nhất định là vô cùng uy mãnh.

Lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại, Quách Tuân lúc này mới phát hiện mưa lớn đã tưới nước dập tắt đống lửa lớn nhất, mạnh nhất ở trước đài. Đống lửa lớn đột nhiên tắt đi, trong cốc rơi vào bóng tối, trước mắt Quách Tuân chỉ lưu lại hai vệt bóng của đối thủ, trong lòng khẽ động, lặng lẽ bước ngang đi ba bước, không phát ra một tiếng động nào.

Trên không trung đột nhiên có tiếng gió thổi rất mạnh, ẩn trong đó còn có tiếng kim loại sắc bén, bỗng một tia sét rạch ngang bầu trời, soi sáng khắp nơi. Hai đại Thiên Vương đều là người có kinh nghiệm phong phú, thấy ngọn lửa đột nhiên vụt tắt, dựa vào địa thế quen thuộc, chỉ bằng trực giác, không hẹn mà cùng đánh về phía Quách Tuân.

Nhưng ngay lúc sét đánh, hai người chợt phát hiện ra rằng Quách Tuân đã biến mất không thấy đâu, đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng hét động trời truyền đến: "Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Quảng Mục Thiên Vương chỉ thấy một cơn gió mạnh cuốn tới bên người mình, vội hét lớn một tiếng, song giản hợp lại, đánh về phía phát ra luồng gió. Chỉ nghe vang "Ầm" một tiếng, đốm lửa bắn ra tung tóe, Quảng Mục Thiên Vương chỉ thấy được một thanh đao giáng xuống, trong lòng kinh hãi, chưa kịp ra chiêu lần nữa, đã thấy một nắm đấm to dần, như sấm sét đánh thẳng vào mặt hắn. Quảng Mục Thiên Vương kêu một tiếng thảm thiết, như diều đứt dây bay ra, rơi xuống đất, giãy lên một cái, đã không còn động đậy gì được nữa.

Một quyền này của Quách Tuân vốn cực kỳ cương mãnh, giống như chùy sắt, không chỉ phá nát gương mặt Quảng Mục Thiên Vương, mà còn chặt đứt cổ hắn.

Quách Tuân một kích trúng đích, thuận tay lấy một cây thiết giản của đối thủ, nhanh chóng lui về phía sau. Mới vừa rồi hắn nhặt cây đao lên, ném đao dụ địch, thừa dịp Quảng Mục Thiên Vương đã ra chiêu xong, một đòn giết địch. Kinh nghiệm tác chiến của hắn cực kỳ phong phú, biết địch mạnh ta yếu, chỉ có thể tùy thời diệt trừ bớt phe cánh của phật Di Lặc.

Quảng Mục Thiên Vương đã chết, Đa Văn Thiên Vương không hề sợ hãi mà còn phẫn nộ, trong tiếng hét, đã vọt về phía Quách Tuân, hắn vung cái ô dài lên, đâm xuống liên tục, nhưng đều đâm vào khoảng không. Đa Văn Thiên Vương không tìm ra vị trí của đối thủ, tức giận vô cùng, quát lớn: "Lăn ra đây cho ta!" Lúc này bầu trời vừa xuất hiện một tia sét, chiếu sáng xung quanh, Đa Văn Thiên Vương bỗng thấy, thì ra Quách Tuân ở ngay phía bên trái hắn mấy trượng, bèn hét lớn một tiếng, vọt tới.

Tia chớp qua đi, khắp nơi lại tối đen như mực, xòe bàn tay ra cũng không thấy năm ngón.

Quách Tuân thấy Đa Văn Thiên Vương vọt tới, tránh sang ngang vài bước, hắn đã nhận ra cái ô dài của Đa Văn hết sức kỳ lạ, không chỉ có công dụng giống trường thương, nếu như liều lĩnh tiếp chiêu, cũng không nắm chắc được phần thắng. Quách Tuân mới tránh được hai bước, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm tăng lên, không chút do dự nhảy sang một bên.

Một đường kiếm phút chốc đánh xuống, suýt nữa là đánh trúng Quách Tuân. Chỉ cần y chậm một bước, e là đã bị thanh kiếm này chém thành hai mảnh. Quách Tuân trong lòng thấy sợ, biết Tăng Trưởng Thiên Vương đã bay lên đài gỗ yểm trợ, đột nhiên kiếm chiêu lại đánh tới, Quách Tuân không rõ tình huống thế nào, cũng không dám tiếp chiến, lại né tránh sang ngang một bước.

Quách Tuân mượn bầu trời tối đen để che giấu hành tung của bản thân, đi lại nhẹ nhàng giống như con báo. Chẳng ngờ bước thêm một bước, dưới chân vang lên một tiếng 'Rộp', hóa ra hắn đã lui về bên cạnh mấy mảnh tượng Kim Phật vỡ. Mặc dù trong mưa to gió lớn, nhưng Tăng Trưởng Thiên Vương vẫn nghe được rõ ràng, thanh kiếm lớn vung lên, hùng hổ đâm tới.

Quách Tuân lùi thật nhanh, thầm nghĩ phải mau lui xuống dưới đài, dọc theo đường đi lại làm dấy lên tiếng 'Rộp rộp’, không ngờ vừa mới lui được hai bước, đột nhiên cảm thấy có một vật sắc đâm vào bên hông. Quách Tuân kinh hãi, nhanh nhẹn vặn người, chỉ nghe 'Xuy' một tiếng, một vật bén nhọn đã đâm vào bụng hắn. Quách Tuân hét lớn một tiếng, đem một giản ném tới, chỉ nghe 'Lạc' một tiếng, bẻ gãy vật kia, cùng lúc đó một chưởng nhanh chóng đánh tới giữa ngực Quách Tuân.

Một chưởng này uy lực cực lớn, Quách Tuân mượn lực lùi lại, bay ra khỏi đài gỗ, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng hắn càng thêm hoảng sợ, không biết ở đâu ra một kẻ địch lợi hại như vậy?

Mới vừa rồi Quách Tuân mượn ánh chớp, đã sớm thấy phía sau có mấy mảnh vỡ Kim Phật, không có gì khác, chẳng nghĩ lại có người xuất hiên như ma quỷ, đánh hắn bị thương nặng.

Quách Tuân ngã xuống dưới đài, dưới ánh chớp của tia sét đánh, hắn kịp thấy trên đài có thêm một người, mặt đeo mặt nạ, cười tươi hớn hở, giống như phật Di Lặc, liền hiểu ra, thì ra người đánh hắn bị thương chính là Di Lặc phật chủ mà hắn tìm không thấy. Một đao vừa rồi của hắn mặc dù đánh tan Kim Phật, nhưng người này có lẽ ẩn thân phía dưới đài gỗ, nhẫn nại không chịu xuất hiện, đợi đến thời khắc mấu chốt, mới cho Quách Tuân một đòn trí mạng.

Quách Tuân đã hiểu rõ mọi chuyện, lại nghe phía sau xuất hiện một cơn gió mạnh, có người bay nhào đến, một đao bổ tới. Quách Tuân quay cây giản lại, chỉ nghe thấy tiếng 'Leng keng', thiết giản rơi xuống đất, thì ra Trì Quốc Thiên Vương đã thừa dịp sơ hở đánh tới.

Đầu khớp xương Quách Tuân bị đánh trúng một chưởng, thiếu chút nữa gãy nát, cánh tay không còn chút sức lực nào, vậy mà lại có thể ngăn cản một kích của Trì Quốc Thiên Vương, chỉ thấy trên bầu trời từng đường sấm sét đánh xuống, trời lúc sáng lúc tối, lại thấy ba người trên đài cao đã nhảy xuống, âm thầm kêu khổ: "Lẽ nào lão tử ngang dọc một đời, hôm nay phải lên Niết Bàn sao?"

Loading...

Xem tiếp: Chương 3: Khổ Chiến (苦战) (3)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vợ Đồng Chí, Cố Lên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 70


Mệnh Đào Hoa Của Nữ Phụ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43


Hắn Với Ta - Một Chữ Hận

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26