Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 4: Huynh Đệ (兄弟) (5) (hết)

Chương trước: Chương 4: Huynh Đệ (兄弟) (4)



Quách Tuân nhìn thấy cơm nước thì không có lòng dạ nào nuốt xuống, "Tiểu Quỳ, đệ giúp huynh đi xem xem Địch Thanh ra sao rồi." Hắn không có dũng khí vào phòng hỏi thăm sức khoẻ Địch Thanh.

Quách Quỳ liền bưng thức ăn đi vào phòng, vốn định khuyên bảo Địch Vân vài câu nhưng thấy được đôi mắt Địch Vân tràn đầy sự tuyệt vọng nên hết thảy lời muốn nói đều nuốt vào trong.

Địch Vân vẫn chưa phát hiện Quách Quỳ đến đây, toàn bộ tâm tư, tình thần của hắn đều đặt toàn bộ trên người đệ đệ.

Địch Thanh đã nhiều ngày rồi chưa tỉnh lại, vẫn hôn mê như cũ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giống như đã hấp hối.

Địch Vân nắm chặt bàn tay đệ đệ, giống như đang nắm hy vọng sống của em trai. Hắn đã nói liên tục hai ngày hai đêm không nghỉ, hai tròng mắt hằn đầy tơ máu giống như nhuộm bằng máu, đôi môi của hắn sớm đã nứt nẻ, cổ họng cũng khô khốc, hơi động một tý thôi là đau đớn giống như bị đao cắt, nhưng nỗi khổ này vốn chẳng nhằm nhò gì so với sự đau đớn của con tim nằm trong lồng ngực hắn.

"Đệ đệ, đừng ngủ nữa, đại ca sẽ rất tức giận đấy..."

Nói xong câu này, Địch Vân không nhịn được, nước mắt tuôn như mưa, nức nở nói: "Đệ đệ, đệ còn nhớ không? Mỗi lần đệ phạm lỗi đều không dám nói cho đại ca biết. Đệ không sợ huynh đánh mắng mà chỉ sợ huynh thất vọng. Mỗi lần đại ca tức giận, đệ đều hiểu chuyện sửa sai tất cả. Ở trong lòng đại ca, đệ là đứa em trai ngàn vàng không đổi được. Khi huynh nghe được lời đệ nói với Ngưu Tráng rằng 'Ở trong lòng của đệ, đại ca cũng là người vạn vàng khó cầu được.' đệ có biết, lúc huynh nghe được câu nói đó thì sung sướng đến thế nào không."

Mấy giọt nước mắt rơi tí tách trên mặt Địch Thanh, Địch Vân lại nói: "Đệ đệ, đệ tuyệt đối không được ngủ, đại ca lần này thực sự rất tức giận. Không ... đại ca sau này sẽ không bao giờ ... nổi giận với đệ nữa, chỉ cần đệ tỉnh lại thôi, có được không?"

Năm ngón tay siết chặt lấy ngón tay Địch Thanh, Địch Vân đang cười giống như khóc, "Đệ đệ, đệ còn nhớ lúc hấp hối mẹ đã nói gì không? Người nói là muốn huynh đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chăm sóc cho nhau, người nói: "Thế gian này gặp được nhau đã là duyên phận, là anh em càng có duyên phận. Duyên phận phải được quý trọng, thù hận chẳng qua chỉ là chốc lát, người nói đã không còn hận kẻ trước kia đã đánh cha bị thương, không mong huynh đệ chúng ta báo thù rửa hận, chỉ mong hai chúng ta sống vui vẻ. Dù thế nào thì được sống cũng là tốt nhất!' Huynh khi đó còn trẻ không hiểu được gì, nhưng bây giờ huynh đã hiểu tấm lòng của mẹ, người chẳng mong gì cả, không cần chúng ta làm tể tướng hay đỗ trạng nguyên, người chỉ mong chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc là đã mãn nguyện lắm rồi. Đệ đệ, huynh chỉ mong đệ đừng chết, đại ca không cần gì hơn."

Nước mắt hắn giàn giụa, thấy Địch Thanh vẫn ngủ say không tỉnh, không kiềm chế được nỗi đau trong lòng, đột nhiên nhào tới trước ngực Địch Thanh, cố sức lay lay hắn mà nói: "Đệ đệ, xin đệ mà, đệ đừng bỏ đại ca lại, cầu xin đệ, đừng bỏ đại ca lại một mình!"

Địch Vân nhào tới trước ngực Địch Thanh, vùi đầu gào khóc. Quách Tuân nghe được tiếng khóc trong phòng truyền đến, nghĩ rằng Địch Thanh đã chết, trong ngực đau đớn cùng cực, "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Chẳng biết đã khóc được bao lâu, đột nhiên Địch Vân cảm giác có người đang xoa đầu mình, cứ tưởng rằng Quách Quỳ đang an ủi mình nên đau thương nói: "Quách tiểu đệ..." Không ngờ lại nghe Quách Quỳ kinh ngạc kêu lên: "Địch Thanh hắn..."

Địch Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ, chỉ thấy được Địch Thanh đang trợn tròn mắt nhìn mình, một tay vừa mới từ đỉnh đầu hạ xuống.

Địch Vân thấy đệ đệ tỉnh lại, vừa bi thương vừa mừng rỡ, cả người ngây ngốc.

Trong mắt Địch Thanh tràn đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: "Đại ca, đệ sẽ không bỏ đại ca đâu, không bao giờ!" Giọng nói này tuy là yếu ớt nhưng rất chân thật đáng tin.

Địch Vân vui mừng thiếu chút nữa ngất đi, hai cánh môi mở ra nhưng một chữ cũng nói không nên lời. Hắn đã nói ba ngày hai đêm, lúc này mới đã cảm thấy đôi môi đau nhức, nhưng loại đau đớn này sao có thể so với niềm vui trong lòng?

Quách Quỳ chính mắt nhìn thấy nước mắt Địch Thanh theo khóe mắt chảy xuống, tận mắt nhìn thấy Địch Thanh mở mắt vươn tay ra xoa đầu Địch Vân, chỉ kịp kêu lên một tiếng sợ hãi, không động đậy được. Nghe Địch Thanh nói mấy câu, lúc này mới vui mừng vô hạn, liền xoay người xông ra ngoài kêu lớn: "Đại ca, Địch Thanh tỉnh rồi, Địch Thanh tỉnh rồi!"

Vương Duy Nhất tinh thần phấn chấn, bước nhanh vào trong gian phòng. Khóe miệng Quách Tuân vết máu vẫn còn chưa khô, nghe nói như thế thì chưa dám tin, run giọng nói: "Thật sao?"

Quách Quỳ ôm cổ Quách Tuân, liên tục gật đầu nói: "Thật mà, hắn mở mắt ra rồi, hắn nói rồi." Cậu bé hưng phấn vô cùng, ôm chặt cổ đại ca, có lẽ chỉ có hôm nay nó mới thực sự cảm thấy tình huynh đệ sâu đậm đến thế nào.

Cuối cùng, Vương Duy Nhất bước ra cười với Quách Tuân, nói: "Địch Thanh sống lại rồi."

Quách Tuân lúc này mới chịu tin, thân hình lảo đảo vô lực quỳ xuống đất, Quách Quỳ hốt hoảng kêu lên: "Đại ca, huynh làm sao vậy?" Quách Tuân ngẩng đầu tạ ơn ông trời, hai cánh môi khẽ mở, cúi lạy mặt đất. Hắn đem khuôn mặt chôn ở trong bùn đen lộ ra, vui sướng cùng cực mà khóc sướt mướt, giống như thanh lộ thần lưu, tân hà vũ tích, vô thanh vô tức ngã nhào...

Loading...

Xem tiếp: Chương 5: Kinh Diễm (惊艳) (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Xa Rất Xa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 3


Cô Đảo

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 5


Là Vợ Cũng Là Con Dâu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 10


Phu Lang Ngốc Của Ta

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Tớ Không Tin Là Cậu Đã Quên

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 9