Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 4: Huynh Đệ (兄弟) (1)

Chương trước: Chương 3: Khổ Chiến (苦战) (4) (hết)



Quách Tuân vô cùng đau lòng, lẩm bẩm nói: "Mai Tuyết, xin lỗi vợ chồng nàng. Ta đã hại chết con trai nàng rồi, ta còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa đây?"

Diệp Tri Thu không nghe thấy lời Quách Tuân lẩm bẩm nhưng cũng biết nếu lúc nãy không có Địch Thanh thì Quách Tuân đã bị mất mạng rồi. Địch Thanh biết rõ bản thân mình không địch lại nhưng vẫn dũng cảm cứu người nguy nan, ý chí này thật khiến cho người ta thổn thức. Diệp Tri Thu đột nhiên cảm thấy ở trên không có tia sáng khác thường, y quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một quả cầu lửa xẹt qua trên bầu trời.

Quả cầu lửa này cực kỳ lớn, cực kỳ đẹp mắt, lúc xẹt về phía chân trời thì dường như soi sáng nửa bầu trời.

Quả cầu lửa vẽ ra một quỹ đạo chói mắt rồi rơi vào phía tây ngọn núi, từ xa truyền đến một tiếng “Oanh” thật lớn. Ngay sau đó thung lũng Phi Long đất rung núi chuyển, vô số đá núi theo sườn dốc đổ nhào xuống giống như động đất.

Diệp Tri Thu cảm thấy bất an, thất thanh kêu lên: "Động đất sao?"

Nhưng cơn chấn động này chỉ xảy ra trong chốc lát, nháy mắt đã yên tĩnh trở lại. Tuy rằng núi đá vẫn còn đang lăn đổ xuống nhưng đã không còn cái uy lực khiến lòng người khiếp sợ nữa. Chỉ còn từng cơn chấn động từ lòng đất khiến người ta run sợ mà thôi.

Cuối cùng Diệp Tri Thu cũng có thể đứng vững vàng, thấy không có núi lở nữa bèn chậm rãi thở ra một hơi. Nhưng Quách Tuân quá bi thường nên vẫn chưa phát hiện ra có động đất. Diệp Tri Thu không nỡ lòng làm phiền gã, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu lửa bay tới, nhìn thấy ở cuối phương hướng kia dường như có lửa cháy lớn, trong làn mưa đêm nhuộm đỏ rực một vùng.

Mưa tạnh mây tan, trăng vàng lại hiện.

Diệp Tri Thu thấy thung lũng Phi Long đầy thi thể, có mấy người dân mất lí trí may mắn còn sống cùng ngơ ngác đứng trong nước bùn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười điên cuồng nhưng không tìm người cắn xé nữa, bởi vì Di Lặc phật chủ đã bỏ đi nên dược tính của mê dược đã nhạt dần, mọi người lúc này cũng đã bớt điên cuồng hơn. Nhưng dù bọn họ tỉnh lại đi nữa, thấy mình giết hết những người thân thiết nhất để thành phật thì chỉ e là không chịu nổi mà phát điên lần nữa. Diệp Tri Thu nghĩ vậy thì không nén được mà thở dài trong lòng, thấy ánh sáng đỏ ở phía tây đã giảm bớt, vốn cũng muốn đi tới đó quan sát xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng đành bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng Diệp Tri Thu nhướng mày rồi ngồi chồm hổm xuống mặt đất, nhìn vào gáy Địch Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện sau gáy của Địch Thanh chỉ có vết máu rất nhỏ, bèn nhẹ nhàng thò tay bắt mạch cho Địch Thanh, đột nhiên kêu: "Hắn còn sống!"

Quách Tuân do quá thương tâm, trong đầu trống rỗng nên nghe Diệp Tri Thu hô to thì trong lòng kinh hoảng, vội hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Diệp Tri Thu nói: "Mạch hắn vẫn còn đập!" Hắn lại đưa tay áp vào ngực của Địch Thanh, lập tức nói: "Tim hắn còn đang đập."

Quách Tuân mừng rỡ, vội vàng đưa ngón tay đặt ở dưới mũi Địch Thanh nhưng không cảm nhận được có hô hấp. Gã bèn áp lỗ tai vào ngực của Địch Thanh mới phát hiện quả thực tim Địch Thanh vẫn còn đập nhưng rất khẽ, nếu không chú ý kĩ thì thực sự không khác gì người chết.

Quách Tuân lập tức ôm Địch Thanh đứng lên, nói: "Diệp bộ đầu, ta phải đưa hắn đi tìm đại phu, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý." Diệp Tri Thu nói: "Nhưng ngài cũng đang bị thương, nếu như gặp phải thủ hạ của phật Di Lặc kia thì làm thế nào?"

Quách Tuân tức tối nói: "Đám chuột nhắt nhát gan ấy cũng dám đi tìm ta sao?"

Diệp Tri Thu vẫn chưa yên lòng, nói: "Ta hộ tống ngài đi ra ngoài, chờ gặp được thuộc hạ của ngài rồi hãy nói."

Quách Tuân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn hỏi: "Bọn Quách Mạc Sơn đâu rồi?" Nhìn thi thể chất đầy đất như vậy thì thật khó có thể phân biệt, chỉ sợ mấy huynh đệ này đã chết ở thung lũng Phi Long rồi, Quách Tuân thầm nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy buồn bã. Nhưng lúc này cứu mạng Địch Thanh quan trọng hơn nên Quách Tuân quyết định phải rời khỏi cốc ngay lập tức. Tuy nhiên, hắn mới ôm Địch Thanh đi được vài bước đã cảm thấy trời đất quay cuồng, đứng thẳng cũng khó khăn. Diệp Tri Thu vội vàng ôm lấy Địch Thanh, dìu Quách Tuân thất tha thất thểu đi ra khỏi cốc. Bọn họ đi được vài dặm thì bỗng nghe thấy có người hô to: "Là Quách đại nhân." Một người chạy tới, thì ra là thủ hạ Triệu Luật của Quách Tuân.

Triệu Luật thấy Quách Tuân thương tích đầy mình thì không khỏi kinh hãi, vội bắn pháo hoa báo hiệu triệu tập mọi người đến đây. Lúc này lại có mấy cấm quân đi đến, Diệp Tri Thu bèn kể lại qua loa sự việc vừa xảy ra. Mọi người thấy Quách Tuân bị thương nặng khó đi lại nên vội vàng phái người cõng hắn, mặt khác có người đỡ lấy Địch Thanh từ trên tay Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu nhìn thấy pháo hoa thì lại nghĩ tới hỏa cầu mà mình nhìn thấy lúc nãy, bèn hỏi: "Vừa rồi các ngươi có thấy một quả cầu lửa từ giữa không trung bay qua không?"

Triệu Luật gật đầu nói: "Đúng là có thật, không biết đó là thứ quái quỷ gì. Nhưng mà chúng tôi không dám tự ý rời bỏ vị trí cho nên không có ai đi xem."

Quách Tuân ngạc nhiên nói: "Quả cầu lửa gì thế?"

Diệp Tri Thu kể lại đầu đuôi sự việc nhưng Quách Tuân cũng cảm thấy không hiểu cho lắm, thấy Diệp Tri Thu có dự định muốn đi tìm tòi nghiên cứu một phen bèn nói: "Diệp bộ đầu, ngươi cứ đi xem đi, ở đây giao cho bọn người Triệu Luật xử lý được rồi. Triệu Luật, ngươi phái mấy huynh đệ đi tới thung lũng Phi Long tìm xem bọn người Quách Mạc Sơn, Trương Hải, Vương Tắc thế nào rồi. Nếu như chưa chết thì quá tốt, còn nếu như đã chết thì phải đem thi thể bọn họ mai táng cho thật tốt. Lý Giản, ngươi đi báo cho quan phủ địa phương để cho bọn họ xử lý những thi thể ở đây..." Lúc này lại có một vài cấm quân lần lượt tới báo, những người này vốn chịu trách nhiệm chặn lối đi chính nhưng không thấy Di Lặc phật chủ và Đa Văn Thiên Vương ở đâu. Những người này cũng nhìn thấy quả cầu lửa, đều nói cảnh tượng này hết sức kỳ dị nhưng rốt cuộc là như thế nào thì không ai biết được nguyên do.

Quách Tuân lập tức phân công mấy tên thủ hạ đi trước tới các huyện Hiếu Nghĩa, Giới Hưu, Linh Thạch xung quanh Bạch Bích lĩnh tìm thầy thuốc."

Chờ mọi thứ đã được phân phó thỏa đáng, Diệp Tri Thu thấy bên người Quách Tuân đã có hộ vệ nên muốn tới phía tây dãy núi tìm kiếm xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lập tức cáo từ. Trước khi đi, Diệp Tri Thu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nói: "Quách đại nhân, lúc nãy tên phật Di Lặc kia bảo hai tên thủ hạ tấn công ngài, ngài có biết hắn nói nói gì không?"

Quách Tuân nhớ lại nói: "Lời nói của tên phản nghịch này ta cũng chưa bao giờ nghe qua, có thể đó là thổ ngữ của vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó? Nếu như có thể biết được tiếng địa phương đó là của nơi nào, nói không chừng có thể bắt được phần tử trợ giúp cho phật Di Lặc."

Diệp Tri Thu cũng nghĩ như vậy, lắc đầu nói: "Không giống tiếng địa phương, tiếng địa phương từ nam chí bắc ta đều có biết qua, nhưng chưa bao giờ nghe qua thứ tiếng này..." Thấy Quách Tuân không yên lòng, Diệp Tri Thu lại nói: "Được rồi, ta tiếp tục đi điều tra, Quách đại nhân nhanh tìm người cứu chữa cho Địch Thanh đi đã." Thấy Quách Tuân che miệng lại ho khe khẽ, trên tay tràn đầy máu tươi, Diệp Tri Thu nói: "Quách đại nhân, người nên chú ý sức khỏe. Lần này... Đa tạ Quách đại nhân đã ra tay, triều đình rất cần người như đại nhân."

Quách Tuân gật đầu thở dài: "Đây là trách nhiệm của ta nhưng không ngờ làm liên lụy Địch Thanh, chỉ mong rằng y có thể sớm khỏe lại." Hắn và Diệp Tri Thu cáo từ, ra khỏi Bạch Bích lĩnh thì đã có cấm quân tới tiếp ứng. Triệu Luật không biết tìm đâu ra hai cỗ xe ngựa, Quách Tuân lo lắng cho Địch Thanh nên tự mình ôm Địch Thanh bước lên xe ngựa, lại sợ xe tròng trành làm thương thế Địch Thanh thêm xấu nên dọc theo đường đi cứ ôm Địch Thanh không chịu rời tay.

Bọn người Triệu Luật trong thâm tâm cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ Địch Thanh chẳng qua chỉ là một người dân bình thường mà sao Quách đại nhân lại ưu ái hắn đến vậy? Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt Quách Tuân nặng nề thì không dám đặt câu hỏi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 4: Huynh Đệ (兄弟) (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Giang Hồ Ký

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 47


Tiểu Sát Tinh 2

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 129


Kul Boy Đẹp Gái

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 18


Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 29


Ngài Cừu Đen

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50