1 "Là lạ. . . . " Quý Tiểu Ba cảm thấy sau lưng luôn có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm cô. Cô đi dạo một mình ở khu đồ chơi trẻ em trong công ty bách hóa, muốn mua một con búp bê tặng cháu gái nhỏ làm quà sinh nhật, khi cô di chuyển bước chân, lúc nhìn thấy trên kệ búp bê Barbie, búp bê Jenny, búp bê Lica và gần nhất là búp bê Cầu Cầu, giống như có người cũng đang di chuyển theo bước chân của cô ở sau lưng.
2 Cô ảo não, tìm tới cô gái chuyên đứng ở quầy đồ chơi trẻ em: "Xin hỏi ở đây còn mẫu búp bê Jenny nữa không?""Nếu trên kệ không có có thể giúp cô đặt trước, chẳng qua phải đợi ba ngày mới có.
3 Ban đêm, phố Vĩnh Hòa Náo đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ầm ĩ, đường phố đông đúc đến mức nước chảy không lọt. "Thanh lý cuối tháng, nhìn xem tất cả đều mua một tặng một, tiểu thư yêu thích cáiđẹp ngàn vạn lần phải nắm chắc cơ hội.
4 "Đại Điêu?" Huống Ưng Kiệt nhướng cao mày rậm, chỉ vào cái bảng lớn sửa lại cô "Cô xem rõ ràng là quần áo và trang sức Đại Ưng, Đại Điêu là rượu bổ nhé!""Cứ gọi Thần Điêu được rồi.
5 Một tuần sau ——"Tiểu Ba, ba tìm được công việc giúp con rồi. " Giờ cơm tối của nhà họ Quý, ba Quý kinh doanh hãng du thuyền, tuyên bố tin tốt với con gái.
6 "Anh có nhìn thấy không? Nhìn thấy không?" Cô xấu hổ đỏ mặt, khẩn trương tự hỏi, cách nhau một con hẻm nhỏ chỉ có hai mét, khoảng cách không xa, thị lực của người bình thường thì không khó để nhìn thấy cô, nếu như bị anh phát hiện nhà cô ở nơi này, nói không chừng anh sẽ đến trả thù.
7 Ở ngay trong đám người, có mấy tên côn đồ nhích lại gần từ sau lưng cô, một trong những tên đó chế trụ cánh tay cô, lấy giao trang trí ngầm đe dọa cô, “Đi từ từ, không được la, lấy tiền trong túi cô ra.
8 Hoàng hôn, công viên lúc mặt trời chiều ngã về tây. Từng thành viên luyện tập trên sân bóng rổ rời đi, chỉ còn lại một mình Huống Ưng Kiệt. Anh lau sạch mồ hôi, ôm trái banh đi đến dưới tàng cây, ngồi trên ghế uống nước, hưởng thụ cảm giác từng trận gió mát thổi vào mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn lầu hai của căn nhà lầu bên cạnh công viên, chỉ thấy cửa sổ mở ra, nhưng bên trong tối tăm không một ánh sáng, chỉ có rèm cửa sổ tung bay trong gió.
9 “Đi thôi! Anh mời em ăn hamburger!” Huống Ưng Kiệt vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong lòng một trận lửa nóng. . . Phản ứng tuyệt vời cùng với mùi vị ngọt ngào của cô níu lấy trái tim anh.
10 “Có lạnh không?” Anh kéo cô nhích lại gần anh, cánh tay rất tự nhiên che trên vai cô, nhẹ giọng nói: “Mặc dù sắp đến mùa xuân rồi, gần tối thời tiết còn rất lạnh, buổi tối gió rất lớn, em nhớ phải đóng cửa sổ kỹ mới không bị cảm lạnh.
11 Huống Ưng Kiệt không dám tự ý rời đi, canh giữ ở bên ngoài cửa sau nhà cô. Cô mở cửa. Giây phút nhìn thấy anh, cô không cách nào kiềm chế được mình nữa, chạy như bay về phía anh, lao vào trong ngực anh, ôm lấy anh.
12 Cô hậu tri hậu giác phát hiện cách đó không xa có một người đang dẫn chó đi dạo. “Thật kích thích đó!”“Xuỵt. . . đừng nói chuyện. ” Anh nhỏ giọng nói, dùng lòng ngực rộng lớn bảo vệ cô.
13 Sáng sớm Quý Tiểu Ba thức dậy, vội vã xuống lầu muốn tìm ba để thương lượng, trong phòng ăn chỉ thấy một mình mẹ đang ăn sáng, không thấy ba đâu. “Mẹ, ba đâu rồi?” Cô ngồi xuống ghế, hỏi mẹ.
14 Sau khi kết thúc công việc, hai người theo bà ngoại lên xe nông vụ trở lại ngôi nhà gỗ xây theo phong cách Nhật cách đó không xa. A Hương đã làm xong bữa tối, ba bà cháu rửa tay xong liền ngồi vây quanh chiếc bàn đặt trên sàn lát Tatami (*) cùng nhau ăn cơm.
15 Sáng sớm, Quý Tiểu Ba dần dần tỉnh dậy giữa tiếng gà gáy, trong lúc mông lung nghe Huống Ưng Kiệt nói chuyện cùng bà ngoại, âm thanh rất nhỏ, làm cho người nghe cảm thấy buông lỏng cơ thể.
16 “Thật tốt quá, em chờ anh một lát, anh đi xuống lầu. ” Trò chuyện vừa kết thúc, trong chốc lát, phía trước cửa hàng một cửa sắt khác được mở ra, Huống Ưng Kiệt đứng ở cửa cầu thang, tinh nghịch nhìn cô huýt sáo.
17 Khi Huống Ưng Kiệt tỉnh dậy liền nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Quý Tiểu Ba đâu, anh lập tức ngồi bật dậy, phòng làm việc lớn như vậy, những nơi có thể lọt vào tầm mắt đều không nhìn thấy cô, cô nhất định đã đi rồi……Huống Ưng Kiệt khó nén thất vọng, anh cho rằng mình có thói quen sống cuộc sống một mình, nhưng giờ phút này khi thiếu vắng cô, nơi nho nhỏ này chỉ có mình anh, cảm giác rất trống vắng.
18 Làm việc suốt đêm đến khi trời hửng sáng, cuối cùng cô cũng làm xong trang phục búp bê Điềm Tâm, cả người mỏi mệt ngồi phịch trên sàn nhà. Cô cố gắng không ngủ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, vạch kế hoạch sau khi đem hàng mẫu đến công ty, cô sẽ trở về Vĩnh Hòa tìm Huống Ưng Kiệt cùng nhau ăn trưa.
19 Ba năm sau ———Huống Ưng Kiệt trở về. Là nhà thiết kế được chú ý nhất Châu Âu, người Hoa nổi danh sáng giá, anh chọn một địa điểm tốt ở Đài Bắc khu Tín Nghĩa, đường Tinh Hoa, thành lập “Công ty thiết kế sư lễ phục tinh phẩm”.
20 Không may, ngay lúc cô xuống lầu thì từ chỗ rẽ cầu thang thấy Huống Ưng Kiệt đứng trên hành lang lầu hai rộng rãi. Anh không đứng một mình, có một cô gái Nhật Bản đứng trước mặt anh, ánh mắt si mê quyến rũ anh, nói chuyện bằng tiếng Nhật: “Đại thiết kế Huống, lễ phục sinh nhật của tôi muốn đặt theo yêu cầu của tôi đó! Nhất định phải gửi đến Tokyo đúng hạn ~~”“Điều đó đương nhiên.