241 Có người đề xuất muốn điều binh Bắc Cương phòng Khiết Đan, quân Tây Bắc phòng nước Hạ đối kháng Mã Chí Thư. Nhưng hai chỗ đó trống không, Khiết Đan, nước Hạ thừa cơ mà xuống, giang sơn Đại Tống chỉ sợ nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy.
242 Địch Thanh vào Xu Mật viện, đảm đương chức Xu mật phó sứ. Địch Thanh dẫn binh nam hạ, bình loạn Mã Chí Thư. Địch Thanh đã đến Kinh Hồ một chuyến, phát quân lệnh rộng, tuyển binh lính tinh nhuệ Kinh Hồ.
243 Nếu không có thần, tại sao Địch Thanh biến được như vậy?Bàng Tịch trầm lặng hồi lâu nói:- Rất nhiều chuyện, chỉ có thể nói tin thì có, không tin thì không.
244 Triệu Trinh vừa mừng vừa sợ, không ngờ nghe được cái tin vui lớn này, giọng nói có chút phát run. Triệu Trinh nhận qua tấu chương, không quan tâm xem, chỉ là nói:- Bàn khanh gia, khanh nói rõ chi tiết cho trẫm nghe, làm sao Địch Thanh có thể đánh được nhanh vậy chứ?Bàng Tịch cười nói:- Địch Thanh người này lúc ở Tây Bắc, thì yêu quý tính mạng binh sĩ, vốn không khinh phát, một kích tất trúng, kỳ thực kế lần này ngài ấy sự dụng là Minh Tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương.
245 Địch Thanh tập kích bất ngờ Cô Luân quan, thống kích núi Mã Độ, quân Mã đại loạn, liên tiếp bại lui. Quân Tống, quân Mã quyết chiến Quy Nhân, chém giết suốt ngày.
246 Xuân phong liêu tiễu, đống sát niên thiếu. Dịch nghĩa: Gió xuân se se, lạnh chết thiếu niên. Ý chỉ mùa xuân tuy ấm áp, nhưng đôi khi vẫn có gió lạnh, không được coi thường nó, cần phải cẩn thận ứng đối.
247 Lúc đó hắn nhìn thấy câu chuyện này, chỉ bị lời phê bình của Phạm Trọng Yêm hấp dẫn, nhưng không có suy nghĩ nhiều hàm ý của giấc mộng này. Nhưng hắn liên tiếp trong lúc như mộng như tỉnh nhớ lại Đoàn Tư Bình và Đường Phi Tuyết làm hắn cảm giác được ly kỳ của cảnh trong mộng.
248 Địch Thanh ngồi ở đó, nhìn ngọn đèn dầu tối mờ nói:- Chuyện này nói ra dài dòng. Hàn Tiếu, ngươi còn nhớ Tào Dật không?- Đương nhiên nhớ, Địch Thanh kỳ quái nói:- Cậu ta là đệ đệ của Tào hoàng hậu đấy.
249 Cổ kiệu xa tít, Thường Ninh ngồi trong cỗ kiệu, trái tim cũng phập phồng đập theo cỗ kiệu. Bức thư của Tào hoàng hậu đưa cho Địch Thanh rốt cuộc có cổ quái gì, tại sao Địch Thanh nhìn thấy bìa bức thư đó thì giống chấn động như thế?Thường Ninh có chút hối hận, hối hận tại sao không xem trước nội dung của bức thư chứ? Nếu xem rồi, thì không cần lo lắng như vậy.
250 Khóe miệng đầy là ý cười lạnh:- Trẫm muốn lấy nữ nhân, luôn phải trưng cầu đồng ý của thiên hạ, do đó Trương mỹ nhân tới bây giờ vẫn là mỹ nhân, cả quý phi cũng không phải.
251 Địch Thanh lẳng lặng nói:- Đúng vậy, ngài không tin ông ấy, nhưng là lợi dụng ông ấy. Xưa nay người đều là vậy, lợi dụng xong thì một cước đá đi. Trước Hoàng Nghi Môn Triệu Doãn Thăng dành phát động trước, nhưng cuối cùng ngài thắng rồi.
252 Trên mặt đầy rã rời, Địch Thanh buồn bã nói:- Trong rượu có độc, trong lòng càng độc. Ngài chỉ nhìn quyền vị, nhưng không biết trong lòng thần chỉ có Vũ Thường.
253 Ông lão đau lòng vì chuyện cũ gì?Khi Địch Thanh nhìn thấy ông lão kia, trong lòng chấn động, hắn biết ông lão đó, lúc trước hắn ở trại Bình Viễn bị Bồ Đề Vương đánh trọng thương hôn mê, trên đường đi về phía tây thì được Phi Tuyết cứu, ông lão chính là người đánh xe ngựa đó.
254 Phi Tuyết cúi đầu thấp xuống, nước mắt cuối cùng đã rơi. . . Thì ra tận đến bây giờ nàng mới biết, cho dù không có kiếp trước, Địch Thanh vẫn luôn nhớ nàng.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50