181 Quả nhiên, quân Hạ rất nhanh có quân tình bẩm báo. Quân Tống có hai đội binh mã cấp bách công doanh quân Hạ, hai đội binh mã đó một đội nhẹ nhàng linh hoạt, một đội bốc đồng cực nhuệ.
182 Trong nháy mắt, đường núi đã trống trải, chỉ thấy tận cuối phía xa, chấm nhỏ hàn quang của mũi tên. Quân Tống thấy quân Hạ đột nhiên bỏ xung phong, như không hiểu, nhưng tụ lại chỗ bình nguyền Cương Bắc, lấy phản trận Yển Nguyệt đối định.
183 Chủng Thế Hành bệnh nguy kịch, sớm đã hấp hối, nhưng lão vẫn chưa chết, lão đang chờ Địch Thanh. Nghe thấy con trai gọi, dường như trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng Chủng Thế Hành mở mắt.
184 Chủng Hỗ ngẩn ra, không đợi mở miệng, Trương Ngọc đã nói:- Ông ấy nói, ngươi không được dễ dàng nghi ngờ bạn của ngươi. Hành động của Địch tướng quân, có lẽ các ngươi có nhiều khó hiểu, nhưng nếu xem ngài ấy là bạn, thì nhất định không được nghi ngờ ngài ấy! Cha ngươi vừa mới chết, thì ngươi vứt lời nói của cha người ở sau đầu rồi à?Sắc mặt Chủng Hỗ tái nhợt, không kìm được sờ sờ lên má, nhìn tóc bạc trên đầu Địch Thanh, đột nhiên quỳ xuống nói:- Địch tướng quân, ta sai rồi, ta nghe lời ngài.
185 Đang lúc suy nghĩ, có tiếng vó ngựa gấp, Địch Thanh quay đầu nhìn qua, thấy là du kỵ quân Tống, thấy trên trán du kỵ có mồ hôi, trong lòng hơi trầm, biết tất có quân tình khẩn cấp.
186 Hàn Tiếu có chút kỳ lạ, thầm nghĩ, chiến dịch lần này rất là kỳ quái, quân Hạ muốn truy đuổi Quách tướng quân liều mạng như vậy, là tại sao chứ? Vừa mới nói ra nghi hoặc, hai chân mày Địch Thanh khẽ nhuếch, đã khẽ quát:- Ai?Chỗ rừng rậm phía xa, có tiếng bước chân truyền tới, trong tiếng quát hỏi của Địch Thanh, đã bay đến tiếng bước chân phía trước, trường đao thiểm điện, đã gác dưới cổ người đó.
187 Màn đêm đã gần buông xuống, trăng non chưa lên cao, trong sơn lĩnh bóng đen trùng trùng, thế địch phía nam dày nhất, có hơn trăm người! Địch Thanh mới chạy ra mấy trượng, thì có người khẽ quát, trường thương đâm mạnh, đơn đao nghiêng nhọn, xuất chiêu tàn nhẫn.
188 Đây là mộng sao? Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mộng. Mộng cảnh, vốn là một cách tái hiện khác những gì xảy ra trước giờ. Nhưng giấc mộng của hắn, có những tiến triển này…giấc mộng này, dù có bao nhiêu điên cuồng hân hoan đi nữa thì có quan hệ gí với hắn chứ?Có lẽ có liên quan, bởi vì hắn và Đoàn Tư Bình vốn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Hương Ba Lạp.
189 Đang trầm tư, hắn đã lên đến lầu các, nhìn thấy một góc lầu các, có một cái bàn trang điểm bằng gỗ. Trên bàn gỗ, bày ra một tấm gương đồng, bên cạnh gương đồng để lược gỗ châu sai (thoa cài tóc ngọc trai).
190 Trong mắt Nguyên Hạo đột nhiên biểu lộ sự ưu thương, nhưng chớp mắt đã biến mất, y nói nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh là xử lí theo tình cảm, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là không có tình cảm!-Ngươi nói thiếu rồi, cái giá ta trả không phải chỉ có như vậy.
191 Nguyên Hạo cười lạnh nói:- Không sai, lá thư đó của Thạch Giới, là Già Diệp vương len lén thay đổi, sau đó giao đến tay Hạ Tủng. Hạ Tủng lấy được đương nhiên như nhặt được bảo vật đem giao cho Triệu Trinh.
192 Địch Thanh lắc đầu nói:-Không cần suy nghĩ, ngươi vừa nói qua, nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh ta là xử lí theo tình cảm, không sai, ta vốn dĩ như vậy, ta cũng tuyệt không lấy tình cảm giao dịch! Ngươi bây giờ có thể giết ta, nhưng ngươi không thể bắt ta phản bội tình cảm của mìnhNgôn ngữ nặng nề, trong đó cũng mang theo quyết định chắc chắn không thể nghi ngờ.
193 Một Tàng Ngộ Đạo vẫn mỉm cười, nói:- Ngột Tốt nói…ngày mai chính là kì hạn hắn cho ngươi, hắn hy vọng ngươi suy nghĩ xong rồi cho hắn câu trả lời. Trong nụ cười của y đột nhiên lộ ra vài phần kì quặc, chỉ tay vào cái khay trên tay của người phía sau nói:-Đây là lễ vật Ngột Tốt chuẩn bị cho ngươi, không phải là gì, xin Địch tướng quân nhận cho.
194 A Lý nắm lấy tay Địch Thanh, khàn giọng nói:-Địch tướng quân, ngài đừng cầm máu cho đệ, để đệ chết đi, đệ sẽ dễ chịu hơn một chút. Đệ không cha không mẹ, mấy ca ca cũng chết rồi, đến nay, còn liên luỵ đến ân nhân là ngài, đệ sống trên đời, còn có ý nghĩa gì?Vệ Mộ Sơn Thanh nghe vậy, trên mặt sớm đã đầy nước mắt, giây phút này lòng càng như chết.
195 Đan Đan vẫn nhìn về phía hắn, không có phản ứng. Sống lưng Địch Thanh bỗng nhiên lạnh buốt, vừa muốn bước lên phía trước, đột nhiên dừng bước chân, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
196 Chính là trong mật thất đen kịt đó, thân thể Phi Tuyết lay động chăm chú nhìn hắn, tròng mắt đen trắng phân minh làm cho người ta nhìn không thấy chút gợn sóng:-Huynh tại Thừa Thiên Tế cứu ta, ta muốn cứu huynh một lần, như vậy, chúng ta không ai nợ ai.
197 Địch Thanh nhớ mấy ngày trước, Trữ Lệnh Ca này còn muốn tìm Nguyên Hạo, không biết chuyện gì nữa? Nhưng hắn lười đi lo chuyện của cha con Nguyên Hạo, tầm mắt vừa xoay chuyển, đã rơi trên người một người.
198 Nguyên Hạo ngồi trên ghế rồng, cũng nhìn về phía người đội mũ len, trong mắt lộ ra ý suy nghĩ, nhưng y rất nhanh thu lại tầm nhìn, nhìn xéo hai người Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn, khóe miệng nở nụ cười tựa có tựa không, hỏi:- Không biết Thiện Vô Úy đại sư lần này đến đây, có gì phải làm sao?Vẻ mặt Da Luật Hỉ Tôn lộ ra bất mãn, bất luận thế nào, lúc này Khiết Đan là nước có đất đai rộng nhất thiên hạ.
199 Mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu chuyện vui đến từ đâu đến. Địch Thanh chau mày, biết Nguyên Hạo xử lý xong chuyện sứ giả, thì phải khai đao với hắn.
200 Ngón tay y cứng ngắc, đã cầm cung Hiên Viên. Điện Thiên Hòa cực lạnh. Lạnh như băng!Không có người nào dám nghi ngờ lời nói của Nguyên Hạo, cho dù Trữ Lệnh Ca cũng không dám.