Sáp Huyết Chương 438: Đằng Hài (2)
Chương trước: Chương 437: Đằng Hài (1)
Một Tàng Ngộ Đạo vẫn mỉm cười, nói:
- Ngột Tốt nói…ngày mai chính là kì hạn hắn cho ngươi, hắn hy vọng ngươi suy nghĩ xong rồi cho hắn câu trả lời.
Trong nụ cười của y đột nhiên lộ ra vài phần kì quặc, chỉ tay vào cái khay trên tay của người phía sau nói:
-Đây là lễ vật Ngột Tốt chuẩn bị cho ngươi, không phải là gì, xin Địch tướng quân nhận cho.
Tay y động một cái, đã xốc tấm lụa đỏ trên chiếc khay, lộ ra một cái đầu tròn trên khay!
Địch Thanh vẫn luôn bình tĩnh, bỗng dưng nhìn thấy đầu người, tim nảy lên một cái.
Hắn gặp nhiều người chết rồi, đương nhiên không sợ đầu người chết, cái hắn sợ là thấy đầu của bằng hữu mình.
Hắn trúng kế của kẻ địch, tình hình sau đó thế nào, hắn không hề hay biết. Quách Quỳ, Hàn Tiếu, Lý Đinh bọn họ hiện giờ thế nào?
Cái đầu đó đã rửa sạch sẽ, không có một vết máu, nhưng chính vì như vậy, lại làm người khác sau khi nhìn thấy, có một cảm giác muốn ói. Địch Thanh cuối cùng cũng nhìn rõ cái đầu ấy là ai, cặp lông mày chỉ nhếnh lên một cái, nhưng không cảm thấy đau lòng gì.
Đó đúng là đầu của Vệ Mộ Sơn Phong!
Vệ Mộ Sơn Phong lấy đầu của Trương Nguyên đạt được sự tín nhiệm của Địch Thanh, sau đó, lừa Địch Thanh rơi vào bẫy, người như vậy chết đi, Địch Thanh đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng sao Vệ Mộ Sơn Phong lại chết?
Chuyển qua nhìn Một Tàng Ngộ Đạo, Địch Thanh hỏi:
-Chẳng lẽ Nguyên Hạo cho rằng mang cái đầu này đến, ta sẽ thay đổi chủ ý?
Một Tàng Ngộ Đạo bình tĩnh đáp:
-Đương nhiên không phải, loại người như Vệ Mộ Sơn Phong, phản bạn cầu vinh, vốn nên chết. Ngột Tốt cũng không thèm loại người này, do đó chặt đầu hắn, xoa dịu cơn giận của Địch tướng quân. Đương nhiên, nếu Địch tướng quân không vừa ý, vẫn còn hai cái đầu có thể chặt cho tướng quân…
Y khoát tay, cửa sắt lạch cạch, Mã Chinh mang binh áp giải hai người vào trong, hai người đó một mặc áo đỏ, một thân hình hơi thấp, đều bị che đầu lại.
Một Tàng Ngộ Đạo lại khoát khoát tay, ngục tốt mở cửa lao, đẩy hai người đó vào, té xuống đất. Địch Thanh giơ tay giở khăn đen trên đầu hai người đó, mới phát hiện hai người đó chính là Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý.
Chợt nghĩ đến Nguyên Hạo từng tự tin nói qua:
-Trên đời này, người ta muốn giết, chưa từng không có người không giết được.
Vệ Mộ gia phản bội Nguyên Hạo, Nguyên Hạo ngay cả mẫu thân, cậu, vợ, con trai đều chém đầu hết, Vệ Mộ Sơn Phong cũng chết rồi, Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý cũng rơi vào lao ngục, chỉ sợ Vệ Mộ gia đã bị Nguyên Hạo nhỏ tận gốc.
Một Tàng Ngộ Đạo trong nụ cười mang theo vài phần lãnh khốc:
-Ta phụng lệnh Ngột Tốt phải mời được Địch tướng quân, nhưng biết phải có một người dẫn đường mà Địch tướng quân biết rõ, mới phái người tìm Vệ Mộ Sơn Phong. Hắn nghe nói mời Địch tướng quân, liền vui vẻ nhận lời.
Vệ Mộ Sơn Thanh vốn ngã dưới đất, bị dây thừng trói chéo hai tay, nghe thấy lời nói đó, tựa vào song sắt kêu:
-Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Ngươi bắt tất cả bọn ta, sau đó uy hiếp ca ca đi gạt Địch tướng quân. Huynh ấy vốn không đồng ý, nhưng ngươi nói nếu huynh ấy không đi, sẽ giết hết toàn bộ tộc người bọn ta. Đại ca ta là bị ép, bất đắc dĩ, mới hứa với ngươi.
Nàng hét lớn, có phẫn nộ, có đau lòng, hơn hẳn chính là giải thích với Địch Thanh. Nàng có chút mất đi trạng thái bình thường, thậm chí nước bọt bắn lên mặt Một Tàng Ngộ Đạo. Nhưng dù sao nàng đã bị nhốt lại, cách một chấn song sắt to bằng cánh tay, căn bản không đủ chạm đến Một Tàng Ngộ Đạo, dưới sự căm hận, đột nhiên phun một ngụm nước miếng lên vai Một Tàng Ngộ Đạo.
Một Tàng Ngộ Đạo cũng không lãng tránh, nhìn vào mắt Vệ Mô Sơn Thanh, mang theo vài phần mỉa mai:
-Đàn bà đúng là đàn bà, ngươi đến giờ vẫn không rõ tâm tư của đàn ông sao? Một người đàn ông, nếu đã thật sự ra quyết định, cho dù có mười sức trâu cũng không ngăn được. Sự thật là đại ca của ngươi tham quan cao hậu lộc mà ta đưa ra, không muốn kiếp này lại tiếp tục sống cuộc sống trốn chạy, mới lừa gạt Địch Thanh.
-Ngươi nói láo, ngươi nói láo!
Hai mắt Vệ Mộ Sơn Thanh đã đỏ ửng, cổ họng đã kêu đến như muốn câm. Nhưng khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Một Tàng Ngộ Đạo, trong lòng biết rằng rất có khả năng này.
Đột nhiên có một âm thanh nói:
-Hắn không nói láo!
Âm thanh là truyền đến từ phía sau Vệ Mộ Sơn Thanh, mang theo sự lạnh lẽo, phẫn nộ. Vệ Mộ Sơn Thanh xoay đầu nhìn qua, trông thấy A Lý đang nhìn nàng, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng khôn cùng.
-Đệ nói cái gì?
Cả người Vệ Mộ Sơn Thanh run lên, run rẩy hỏi.
A Lý cắn răng nói:
-Ban đầu, lúc Một Tàng Ngộ Đạo lúc bắt được bọn đệ, đã từng hỏi đệ sẽ đi gạt Địch tướng quân chứ? Đệ chửi rủa hắn một trận, nói tộc Vệ Mộ ta đều cảm kích đại ân của Địch tướng quân, ai cũng sẽ không phản bội Địch tướng quân. Lúc đó Một Tàng Ngộ Đạo đánh cược cùng đệ, nói hắn không tin! Hắn giấu đệ vào trong tủ, sau đó tìm trưởng tộc Vệ Mộ đến, kêu tộc trưởng Vệ Mộ tới, muốn Vệ tộc trưởng đi gạt Địch tướng quân. Ban đầu, trưởng tộc có chút do dự, nhưng sau đó, Một Tàng Ngộ Đạo nói, chỉ cần tộc trưởng có thể giúp hắn bắt được Địch Thanh, tộc Vệ Mộ từ nay không cần phải lẩn trốn nữa. Mà trưởng tộc Vệ Mộ cũng có thể làm quan! Chính tai đệ nghe trưởng tộc đồng ý!
Một Tàng Ngộ Đạo khẽ thở dài nói:
-A Lý, tuy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Vệ Mộ Sơn Phong!
A Lý căm hận đáp:
-Ta cược với ngươi, ta thua rồi, ta sẽ đem sự thật nói với Địch tướng quân.
Địch Thanh hơi giật mình, không hiểu tại sao Một Tàng Ngộ Đạo muốn đánh cược như thế với A Lý? Vệ Mộ Sơn Thanh ngồi bệt xuống đất, thần sắc đờ đẫn, khi nghe A Lý nói ra sự thật, đã đả kích hoàn toàn niềm tin của nàng. Một Tàng Ngô Đạo cười đáp:
-Ngươi rất giữ lời….
-Nhưng ngươi lại không nói chữ tín!
A Lý đột nhiên hét lên:
-Việc ngươi hứa với tộc trưởng Vệ Mộ, lại không làm được!
Một Tàng Ngộ Đạo lạnh nhạt đáp:
-Ngươi sai rồi, Ngột Tốt đã hứa, phong Vệ Mộ Sơn Phong làm quan thứ sử. Hắn bây giờ….chẳng phải từ giờ không cần phải lẩn trốn rồi sao?
Người chết quả thật không cần phải lẩn trốn, người chết cần chức quan để làm gì?
Con người lạnh như băng, lời nói lạnh như băng tựa một thanh kiếm sắc đâm trên người A Lý, cậu bật đứng lên, nhưng không lời ứng đối. Địch Thanh tựa vào tường, thần sắc đờ đẫn đáp:
- Một Tàng Ngộ Đạo, ngươi dẫn bọn họ đến đây, chẳng lẽ là muốn ta tán thưởng diệu kế của ngươi sao?
Một Tàng Ngộ Đạo đối mặt với Địch Thanh, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười đáp:
-Tất cả điều này…là sự phân phó của Ngột Tốt. Ngột Tốt phân phó ta nói với Địch tướng quân một câu, tính mạng của ai, kỳ thật đều không quý bằng tính mạng của bản thân.
-Ngươi sai rồi.
A Lý đột nhiên giận dữ hét:
-Không phải người nào cũng nghĩ như ngươi. Ngươi đem bọn ta đến đây, có phải muốn uy hiếp một việc?
Cậu tuy tuổi nhỏ, nhưng có thể nhìn thấu.
Trong nụ cười của Một Tàng Ngộ Đạo có vài phần lãnh ý, cuối cùng gật đầu nói:
-Ngươi nói vừa đúng, vừa không đúng, tính mạng của hai người cuối cùng của tộc Vệ Mộ các ngươi không quan trọng như các ngươi nghĩ.
Chuyển qua nhìn Địch Thanh nói:
-Địch tướng quân,
Ngột Tốt nói rồi, Thiên Đô điện ngày mai rất náo nhiệt, hắn mời Địch tướng quân ngày mai quang lâm, đứng trước mặt nhiều người, nói quyết định của ngươi. Sự sống chết của hai người này, đương nhiên do tướng quân quyết định.
Nói xong, Một Tàng Ngộ Đạo xoay người muốn đi, A Lý lại bi thương cười đáp:
-Ngươi sai rồi…
Cậu đột nhiên đứng dậy, bỗng dưng phẫn nộ hét lên một tiếng, dập đầu vào bức tường đá xanh.
Địch Thanh trên mặt biến sắc, giơ tay kéo lại, “a” một tiếng:
-Đừng!
Nếu là thân thủ trước đây của hắn, muốn kéo A Lý về sẽ không tốn bao nhiêu sức, nhưng hắn đi đường cũng suy yếu, sao có thể kéo được A Lý đang quyết liệt thế chứ?
“Bang” một tiếng lớn, Địch Thanh lảo đảo đuổi đến, A Lý đã mềm nhũn ngã xuống, trên trán đầy máu tươi.
Địch Thanh ôm lấy A Lý, khản giọng nói:
-A Lý, sao đệ ngốc như vậy?
Vệ Mộ Sơn Thanh ở bên bị doạ đến đờ đẫn, nhất thời không thể động đậy.
Rốt cuộc Một Tàng Ngộ Đạo cũng dừng bước chân lại, dường như có vài phần ngập ngừng, cuối cùng vẫn sải bước rời đi. Mã Chinh dường như cũng bị xúc động bởi hành động quyết liệt của A Lý, nhìn Địch Thanh một cái, không còn bộ dạng ngang tàng như trước nữa, cũng rời đi với Một Tàng Ngộ Đạo.
Mặt A Lý mặt đầy máu, gắng gượng mở mắt nhìn Địch Thanh, khó nhọc nói:
-Địch tướng quân, chúng ta xin lỗi ngài.
Địch Thanh ôm lấy A Li thở dài:
-Đệ ngốc ạ, đệ có gì xin lỗi ta chứ? Tất cả điều này có liên quan gì đến đệ chứ?
Hắn kéo vạt áo xuống, muốn băng bó lại vết thương cho A Lý, cái đập đầu vừa nãy làm A Lý bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn cứu được.
Xem tiếp: Chương 439: Đằng Hài (3)