201 Nguyên Hạo cười, giây khắc đó trong hai tròng mắt đã hiện lên ý cuồng dã, y chậm rãi đứng lên, tay cầm cung Hiên Viên, từng chữ từng hồi nói:- Được, ta cược với ngươi!Điện Thiên Hòa trong giây phút đó, sát khí tràn ngập.
202 Mũi tên này, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên. Sau đó người vẫn đang sống, sau sự việc nghĩ tới chuyện này, vẫn rất lấy làm lạ lựa chọn của Nguyên Hạo, cảm thấy phán đoán của Nguyên Hạo có vấn đề.
203 Điện Thiên Hòa biến hóa cực nhanh, động tác mau lẹ, có người té ngã có người chết, có người chảy máu có người kinh hoảng. Tất cả mọi thứ sôi trào, theo cùng một đao đâm vào dưới hông Nguyên Hạo mà lạnh xuống.
204 Có thể khống chế Trữ Lệnh Ca chỉ có Phi Tuyết và Thiện Vô Úy, nếu không phải Phi Tuyết, nhất định là Thiện Vô Úy. Nghĩ tới đây, khóe miệng chảy máu của Nguyên Hạo nở nụ cười giễu cợt.
205 Giọt nước mắt, rơi lên chăn lụa trên giường, không lưu lại dấu vết. Cuối cùng y trấn tĩnh tâm tình, dùng giọng điệu bình thường nói:- Đan Đan, ca ca dẫn Địch Thanh đến rồi, ca ca biết, muội luôn muốn gả cho hắn, hôm nay ca ca chính là muốn hoàn thành tâm nguyện của muội.
206 Cô cuối cùng không có nói xong lời muốn nói, nhưng mấy từ không có nói ra sau cùng đó, trong thất ai cũng hiểu. Nguyên Hạo yêu Đan Đan, nhưng Nguyên Hạo không hiểu Đan Đan.
207 Có rất nhiều chuyện Địch Thanh không hiểu. Hắn không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, hắn không hiểu vì sao Phi Tuyết lại đến, hắn không hiểu sao Quách Tuân bỗng dưng xuất hiện, mấy năm nay đã đi đâu.
208 Trên mặt Nguyên Hạo như bị đấm một quyền, thần sắc cực kỳ khó coi, nhìn ánh mắt long lanh dịu dàng kia, toàn bộ khí lực như bị trút hết, ngồi phịch xuống nền đá gạch xanh.
209 Nguyên Hạo ôm Trương Diệu Ca quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc rương bằng gỗ lim ngay bên cạnh chân. Mở ra, bên trong là những ngân châm dài ngắn không đồng nhất, còn có hai ngăn, mỗi ngăn có mười hai hộc chứa đủ các loại thuộc đầy màu sắc, có thể điều phối thành thuốc giải, cũng có thể điều phối thành thuốc độc trí mạng.
210 Không biết bao lâu sau Phi Tuyết mới lẳng lặng đáp:-Ngươi đã đoán đúng rồi!Đứa trẻ họ Giả kia đúng là Cốc Tư La. Đứa trẻ làng Linh Thạch năm xưa bị thương nặng giờ đã trở thành Phật tử Cốc Tư La?Địch Thanh biết đáp án này thì kinh hãi khó hiểu.
211 Nếu là trước đây Địch Thanh biết Gia Luật Hỉ Tôn ở ngay gần, chắc chắn sẽ ra mặt để gặp. Nhưng trải qua một trận đánh kinh tâm động phác tại Thiên Hòa Điện, hắn đã cảm giác được Gia Luật Hỉ Tôn âm trầm khác xa so với tưởng tượng của hắn.
212 Địch Thanh thầm lo lắng chuyện không hay xảy ra, đành phải theo nàng nhảy xuống phật đài. Quả đúng như Địch Thanh dự liệu, đây chính là chùa, mà cửa ra của địa đạo vương cung lại thiết lập trên phía sau một pho tượng lớn, mặc dù nơi này là giữa điện nhưng phía sau tượng Phật căn bản không có ai để ý.
213 Nghe Địch Thanh hỏi, trong mắt Hàn Tiếu hiện lên tia cảm động, vội nói:- Địch tướng quân, chúng ta không sao. Lúc đầu ngươi tới cản phía sau, Lý Đinh mang mấy người tới phụ trách tiếp ứng ngươi, sau đó chúng ta đưa Quách Quỳ đến nơi an toàn, đợi lâu không thấy ngươi tới thì vô cùng lo lắng.
214 Hiện tại Địch Thanh vẫn luôn hoài nghi việc Quách Tuân sống lại, thậm chí nghĩ mình đang nằm mộng, giờ nghe Diệp Tri Thu nói vậy, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót, vội bước lên trước, nói:- Diệp bộ đầu, nhiều năm không gặp, huynh khỏe không?Hắn thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, biết Diệp Tri Thu chắc chắn biết chuyện của Quách Tuân,Diệp Tri Thu cười ha ha, sang sảng.
215 Còn chưa nói hết, trước cửa vang lên tiếng động, không bao lâu, Hàn Tiếu tiến đến, nói:- Ta đã thăm dò được tin tức hiện tại Phủ Hưng Khánh cho phép ra nhưng không cho phép vào, có lợi cho chúng ta ra khỏi thành.
216 Quách Tuân đột nhiên cười, nhưng trong thần sắc lại tràn đầy phấn chấn:- Lúc đó ta cũng có ý nghĩ như thế trong đầu, nhưng nghĩ lại, ở đây đã có nhiều cơ quan cạm bẫy như vậy, nó sẽ phản ngược lại.
217 Nghĩ tới đây, hắn lại không kìm được quay sang nhìn Phi Tuyết, trong lòng chấn động, thì ra lúc hắn vừa mới xuất thần thì Phi Tuyết cũng đang nhìn hắn, trên mặt tràn ngập tình cảm dịu dàng, tuy tan biến rất nhanh nhưng giây phút đó lại như đã vạn năm.
218 Quách Tuân, Địch Thanh và Phi Tuyết lúc này đã xâm nhập xuống sâu bên dưới. Đó là một cái khe rất dốc và dài, chỉ vừa đủ cho một người dùng cả hai tay hai chân bò xuống.
219 Phi Tuyết dường như cảm nhận được sự hoang mang của Địch Thanh, nàng vội giải thích:- Nghe nói Tào Nhân Quý vốn là cô nhi, về sau lại được thủ lĩnh Quy nghĩa quân là Tác Huân coi trọng, cho Tào Nhân Quý cưới con gái mình.
220 Địch Thành vừa thấy cảnh này, lập tức hắn liền nghĩ đến nền nhà lăng tẩm Chân Tông bên trong Triêu Thiên Cung. Nơi đó cũng không phải là ô vuông hai màu đen trắng như vầy sao? Chẳng lẽ…Chân Tông cũng biết nơi này, thế nên mới bắt chước lại nơi này mà xây nên Lăng Vĩnh Định? Theo những gì Địch Thanh biết, thì cả đời Chân Tông vẫn không thể tìm được Hượng Ba Lạp…Chẳng lẽ Chân Tông có thể xây dựng được lăng tẩm như vậy cũng là do thần tiên báo mộng sao?Tâm tư Địch Thanh lúc này rồi như tơ vò, hắn để ý thấy phía dưới mặc dù rất trống trải nhưng cũng có một số thứ có hình dạng kỳ lạ, cái thì giống như cái thùng, cái thì tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc giống như những điêu khắc trên vách tường bạch ngọc xung quanh.