Sáp Huyết Chương 447: Quyết Đấu (3)
Chương trước: Chương 446: Quyết Đấu (2)
Mũi tên này, vốn không nên bắn Dã Lợi Trảm Thiên.
Sau đó người vẫn đang sống, sau sự việc nghĩ tới chuyện này, vẫn rất lấy làm lạ lựa chọn của Nguyên Hạo, cảm thấy phán đoán của Nguyên Hạo có vấn đề.
Trên điện Thiên Hòa với Quách Tuân, Da Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy và Phi Ưng võ công cao nhất, cũng là đối thủ lớn nhất của Nguyên Hạo, Nguyên Hạo muốn giết cũng phải giết bốn người bọn họ!
Cho dù là Chiên Hổ, cũng có uy hiếp cực lớn.
Nhưng Nguyên Hạo hình như quên Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy, trong bốn mũi tên y một mạch bắn ra, mũi tên thứ ba là Dã Lợi Trảm Thiên. Y chỉ có bốn mũi tên, chẳng lẽ y cho rằng, Dã Lợi Trảm Thiên còn có uy hiếp hơn Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy?
Dã Lợi Trảm Thiên là La Hầu Vương, vốn là từ bộ A Tu La thăng chức lên.
Bộ A Tu La, đều là kẻ phản bội.
Nguyên Hạo chính là giết kẻ phản bội, càng giết nhiều càng thống khoái. Lần này y triệu tất cả mọi người đến điện Thiên Hòa, chẳng lẽ cũng như năm đó, muốn một lần giết kẻ phản bội?
Dã Lợi Trảm Thiên nhảy người vút lên cao, một bước tới gần cách Nguyên Hạo hai trượng, y đã đi qua bên cạnh Già Diệp Vương.
Lúc Nguyên Hạo chọn tên Già Diệp Vương đã bắt đầu lui lại. Quách Tuân còn chưa phát, thì phải vội lùi. Chính lúc này một điểm sáng bạc giống như luồng suy nghĩ từ sâu trong đầu y lóe lên.
Già Diệp Vương gần như muốn kêu lên, nhưng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, từ xung quanh người y thổi qua, lạnh da thịt toàn thân y.
Tiếng cười giễu cợt vang lên, vũ tiễn trắng trong như bạc xuyên qua trụ điện, bắn lên bức tường cao đối diện, cho đến khi tiễn thốc cắm sâu vào, chỉ còn lại một điểm trắng bạc.
Tiễn thốc màu bạc như tuyết trắng – lạnh lẽo, như trăng khuyết – không máu.
Giây khắc đó, Dã Lợi Trảm Thiên thân người vừa ngang qua, tựa hồ bay qua. Vũ tiễn màu bạc đó từ phía trên y bắn qua, gió lớn đâm vào mặt, khuôn mặt lạnh lùng đó xuất hiện một vết máu.
Ai cũng không ngờ Nguyên Hạo muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên, ai cũng không ngờ Dã Lợi Trảm Thiên lại tránh được mũi tên này.
Nhưng rõ ràng, Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên ở trong lòng Nguyên Hạo, chỉ có đường chết!
Nhưng mũi tên tích tụ sức lực này, vẫn không giết được Dã Lợi Trảm Thiên.
Chẳng lẽ công phu của người này tuyệt cao, còn trên cả Kim Cang Ấn?
Dã Lợi Trảm Thiên người ngang tàn đao cũng ngang tàn, y xuất đao, một đao chém qua, như dòng nước chảy siết qua bên cạnh Già Diệp Vương, thân đao vang dội, không mang vết máu.
Đao là hảo đao, chiêu là kỳ chiêu!
Già Diệp Vương kinh thiên gầm thét, nhưng đã không kịp nói thêm gì, đã bị đơn đao của Dã Lợi Trảm Thiên chém ngang, một đao phân làm hai đoạn!
Dã Lợi Trảm Thiên không ngờ lại giết Già Diệp Vương? Tại sao Dã Lợi Trảm Thiên muốn giết Già Diệp Vương?
Chẳng lẽ nào, mật thám của Nguyên Hạo chính là Già Diệp Vương. Bởi vì Già Diệp Vương, Nguyên Hạo mới biết kế hoạch của Da Luật Hỉ Tôn liên thủ với Một Tàng Ngộ Đạo và Dã Lợi Trảm Thiên? Dã Lợi Trảm Thiên vì lý do này mới muốn trừ khử nội gián trước?
Không có ai biết, không có ai đi suy nghĩ.
Vì tất cả mọi người đều đang nhìn Quách Tuân và Nguyên Hạo.
Trước khi ba mũi tên thiết sắt bạc bắn ra, tên màu vàng đó đã tới trước ngực Quách Tuấn.
Mũi tên này – sáng rực – cao quý, xa hoa mang theo phần ánh sáng chói mắt, giống như sự hoang tàn khi khói lửa tan hết, tựa như hiu quạnh nhìn thấu hồng trần, giống như phong lãnh leng keng của binh qua, như khúc bi hùng ca ngạo nghễ thiên hạ, chính là như vậy tới trước ngực Quách Tuân.
Cũng không cản trở, mũi tên màu vàng sắc bén hơn tất cả mũi tên trước, đâm xuyên ngực Quách Tuân sớm nhất, mang theo phần sắc máu như cầu vòng, bắn phọt ra.
Quách Tuân trúng tên!
Tên màu vàng trong năm tên lập đô của Nguyên Hạo, chưa từng bắn ra, sắc bén ngạo nghễ, cho dù Quách Tuân cũng không thể tránh được. Màu mắt Địch Thanh đã đỏ, nhún người bay lên, thì muốn xông tới Nguyên Hạo...
Quách Tuân hoàn toàn không có tránh, y chỉ là nhẹ nhàng xê dịch, dịch ra khoảng cách mấy tấc, dịch ra khỏi phần yếu hại ở.
Y vừa nhảy lên không trung, như thiên long uốn cong, sau đó bị vũ tiễn màu vàng xuyên qua, cũng không rớt xuống như Phi Ưng, mà là thế đao hung mãnh, giống như mũi tên bắn tới trước ngực Nguyên Hạo.
Phi Ưng rơi xuống, vì Phi Ưng nghĩ không ngờ sẽ trúng tên, Quách Tuân cấp bách xông tới, vì y sớm biết sẽ trúng tên.
Quách Tuân trúng tên, Quách Tuân rơi trước người Nguyên Hạo, xuất quyền!
Trong mắt Nguyên Hạo lộ ra ý cực kỳ ngạc nhiên, rõ ràng cũng không có để ý tới Quách Tuân hung mãnh như vậy, nhanh như vậy, không quan tâm tính mạng như vậy.
Quách Tuân quả thật không giống người thường.
Vì cho dù là Kim Cương Ấn, lúc Nguyên Hạo xuất tên, cũng bảo vệ mình trước, có được có mất, muốn bảo vệ, ngược lại cái gì cũng không giữ được!
Quách Tuân nhìn thấu điểm này, không quan tâm bản thân, liều mạng lưỡng bại câu thương, cũng phải làm Nguyên Hạo bị trọng thương.
Nguyên Hạo hoành cung.
Bốn mũi tên đó cùng phát đi, cũng bắn đi khí lực toàn thân Nguyên Hạo. Y bắn tên, tuyệt không phải dựa vào nhãn lực, độ chuẩn và cánh tay. Một mũi tên y bắn ra, là dựa vào tâm huyết, ý phải giết, khí phách phán đoán và toàn thân.
Y bắn ra bốn mũi tên, toàn thân trống rỗng, đã khó tránh khỏi một quyền của Quách Tuân. Y bây giờ chỉ hy vọng cung Hiên Viên có thể cản được một quyền của Quách Tuân, y cần thời gian để thở.
Chỉ cần một hơi thở cuối, y liền lượn vòng qua lần nữa.
Nhưng y quả thật không có nghĩ tới nắm quyền của Quách Tuân, lại sắc bén phong nhuệ như vậy. Một quyền đó, tập trung hùng tâm nhiều năm, một nguồn nộ ý, còn lẫn chứa sự nguyền rủa và oán độc của hơn mười ngàn binh sĩ trên trời đã chết ở Tam Xuyên Khẩu.
Một tiếng “băng” vang lên, dây cung đã đứt.
Tiếng “ầm” vang lên, quyền đó đánh đứt dây cung sắc bén, đánh vào ngực của Nguyên Hạo.
Tiếng gió của điện Thiên Hòa, tựa như đều đã ngưng lại.
Sau đó mơ hồ có âm thanh “đùng đoàng” lúc này truyền ra, một quyền này của Quách Tuần, như búa tạ to lớn, như búa trời mở núi, uy mãnh vô cùng. Một quyền này không biết đánh gãy bao nhiêu xương ngực Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo đã ngã xuống.
Còn Quách Tuân lúc này mới phát hiện, Nguyên Hạo còn có ba mũi tên đánh về người y, không kìm được dừng lại. Lúc nãy y xông ra, trong mắt chỉ có Nguyên Hạo, đột nhiên phát hiện Nguyên Hạo không có thi triển toàn lực đối phó y, không khỏi chần chờ.
Nguyên Hạo đột nhiên dựng dậy, lại chạy qua bàn án, chạy tới trước điện.
Có một người lăn tới trước điện, một đao đâm về hướng Trữ Lệnh Ca trước điện.
Dưới tình thế như sét đánh, đây vốn là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng người xuất đao đó lại là Dã Lợi Ngộ Khất.
Dã Lợi Ngộ Khất rõ ràng không có chết, lão không có chết, thì muốn làm Nguyên Hạo tuyệt hậu. Lão biết giết không được Nguyên Hạo, nhưng lão muốn giết Trữ Lệnh Ca rửa hận.
Lão không cam tâm, lão khuất nhục nhu nhược, nịnh bợ như vậy, nhưng Nguyên Hạo vẫn muốn giết lão.
Nhưng lão cũng đề phòng mũi tên này, do đó trước khi vào điện, đã mặc ở ngực tấm hộ thân đúc bằng sắt lạnh ngàn năm.
Mũi tên đó như cái búa ầm ầm đánh vào ngực lão, được tấm hộ thân ngăn chặn, cắm lệch ra ngoài, cuối cùng không có lấy tính mạng của lão.
Dã Lợi Ngộ Khất thoát được mạng, toàn lực phản kích!
Trữ Lệnh Ca đã ngây ra tại chỗ, hoàn toàn quên tránh một đao chí mạng đó. Y là tuy con trai của Nguyên Hạo, nhưng chưa từng thấy qua tàn sát như lôi điện đẫm máu như vậy. Y ngây ra ở đó, hoàn toàn quên mất suy nghĩ.
Lúc này Dã Lợi Trảm Thiên đã tới bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn không xa...
Lúc này Chiên Hổ như mãnh hổ bị thương, đã cong thân hình lên...
Hai người bọn họ, rõ ràng muốn phát động công kích chí mạng Nguyên Hạo, phối hợp hành động của Da Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy.
Còn Nguyên Hạo đã bị trọng thương, Quách Tuân cũng như vậy.
Nguyên Hạo xông tới bên cạnh con trai, chỉ là khoát tay chặn lại, thì đánh bay Dã Lợi Ngộ Khất. Đứa con này dù có thế nào, cuối cùng vẫn là con trai của Nguyên Hạo y, y không muốn con trai chết trong tay Dã Lợi Ngộ Khất. Dã Lợi Ngộ Khất trong không trung còn ho ra máu, Nguyên Hạo nghe được một âm thành từ tận phía trời xa truyền tới.
Bàn_Nhược_Ba_La_Mật_Đa!
Sáu từ này tựa như chậm nhưng thật ra rất nhanh, thoáng chốc niệm xong, như trong nháy mắt.
Bàn Nhược Ba La Mật Đa, là đại thần chú, là đại minh chú, là vô thượng chú, là vô thượng đẳng đẳng chú ngữ, có thể loại trừ tất cả khổ ải, tập trung chú ngữ trời đất về một thể, có uy lực thần thông ma quỷ.
Thiện Vô Úy xuất thủ, tập trung toàn bộ tinh lực, niệm ra đại minh chú.
Chú ngữ niệm ra dừng lại, thân hình Nguyên Hạo cuối cùng dừng chốc lát. Chú ngữ đó tuy không bó buộc được suy nghĩ của y, không loạn được hùng tâm của y, nhưng vẫn làm toàn thân y có chút hàn ý.
Uy lực chú ngữ của Thiện Vô Úy còn hơn Kim Cương Ấn.
Sau đó nghe một tiếng cười giễu cợt, một đao đâm vào bên hông trái Nguyên Hạo, tựa hồ thấu ra cơ thể, đâm tới hông phải Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo thân lạnh, ý lạnh, ánh mắt càng lạnh, khó có thể tin nhìn người xuất đao, khóe miệng mang ý bi thương mỉa mai. Y đề phòng quá nhiều người, lại không có ngờ tới người này có thể xuất đao.
Người xuất đao, lại là Trữ Lệnh Ca.
Cuối cùng Trữ Lệnh Ca xuất đao, một đao làm trọng thương Nguyên Hạo, làm trọng thương người cha thân sinh của y. Nhưng trong mắt y vẫn một mảng mờ mịt.
Xem tiếp: Chương 448: Nợ Nhau (1)